Category Archives: Cánh giả

Cánh giả – Phần kết

Vào một chiều giữa tháng chín, tôi gặp một cô gái sắp chết.

– Tôi sắp chết rồi!

Cô ta vừa nói vừa cười khúc khích. Thế à, tôi đáp, chúc mừng, rồi tiện thêm vào một câu thật mỉa mai: Nói tào lao.

– Tin hay không thì tùy. – Cô ta nhún vai, tập tễnh đi về phía cầu thang. – Tôi chết rồi thì đừng có buồn đấy nhé, nhóc con.

Cô gái nhón từng bước khó nhọc. Bộ quần áo bệnh nhân màu trắng toát, sạch tinh tươm. Đây là bệnh viện, người vào đây thì chết là đúng. Thế nhưng chẳng hiểu sao tôi cho rằng cô không nói dối vì vấn đề khác. Tầng cuối cùng đây rồi, cô ta leo lên nữa làm gì?

Trước khi tôi kịp suy nghĩ xong, thì trên những bậc thang trải dài đã không còn ai ở đó.

Tôi theo thang máy trở xuống, đi tìm cha. Ông ấy đang xô xát với vài ba người đàn ông cao lớn. Người xem đông đặc, tôi thấy buồn cười, chỉ là thành kiến với nhau về bệnh tật của tôi. Có lẽ phải chờ một lúc lâu nữa. Tôi ngồi xuống ghế đợi, bên cạnh là một gã thanh niên. Gã chẳng thèm nhìn cha tôi.

Điều đó làm tôi cảm thấy bực bội.

Continue reading →

Cánh giả – Chương 6

Harada.Miyuki.full.1535539

(Nguồn ảnh: Internet)

oOo

Thế giới xung quanh tối đen.

Một vùng không gian trống rỗng không ánh sáng, không âm thanh, không sự sống. Tôi còn chẳng biết mình đang trôi hay đã im lìm dưới mặt đất.

Tôi hiểu mình đã chết, địa ngục sẽ chào đón hệt như giấc mơ quen thuộc mỗi đêm. Ấy thế nhưng sự hư vô lạnh lẽo mà tôi cảm nhận được bây giờ lại quá đáng sợ.

Không điểm tựa, không đích đến, không tồn tại.

Dù mở căng mắt hết cỡ, nơi phương xa chỉ có màu đen.

Chờ đợi mòn mỏi, vẫn chỉ có hư không tìm đến.

Cái chết xấu xí khác nào đám bùn vụn nát.

Ở một khía cạnh nào đó, tôi nghĩ mình đã phát điên.

Continue reading →

Cánh giả – Chương 5

I am a falling man.

(Nguồn ảnh: Internet)

oOo

Ánh sáng giống hệt con bướm vàng chấp chới trong màn mưa.

Cú rơi ấy không hề có quỹ đạo nào đặc biệt, chỉ là một đường thẳng tắp, đâm vào đích đến là nền gạch lãnh lẽo.

Máu đỏ loang ra, mái tóc đen nhánh dính bết, bộ đồ trắng tinh khôi nhuốm thẫm, chính giữa vũng nước mưa màu sắc đặc biệt là khuôn mặt dập nát chẳng còn thấy rõ dung mạo.

Dáng vẻ bi ai như đóa hoa tươi bị dẫm bét. Hai cánh tay gầy mảnh chằng chịt kim tiêm bị bẻ gập, nhìn qua nom hệt đôi cánh bị chặt đứt.

Nó khiến người ta kinh hãi, nhưng cũng phải sững sờ vì vẻ quyến rũ không ngờ tới.

Một câu chuyện bình thường về kẻ phải “rơi xuống”, chỉ vì không thể “bay lên”.

Continue reading →

Cánh giả – Chương 4

Mưa vẫn rơi. Không khí dính nhớp nháp.

Đường phố vắng lặng. Ngập giữa cái lạnh thê lương và hoang hoải, con ngõ tôi rẽ qua hệt như đường đi đến địa ngục.

Các khối nhà tối đen, một vài cửa hàng tạp hóa vẫn còn sáng đèn, sự vắng mặt của sinh thể sống, mọi thứ chao nghiêng và dường như có thể đổ sụp xuống bất cứ lúc nào.

Tôi dừng lại ở bãi đất hoang bên rìa thành phố. Đen đặc, chỉ có ánh đèn pha từ chiếc xe máy làm lóa lên đôi ba bụi cỏ ướt đẫm. Nhà máy bỏ hoang sừng sững đằng xa. Không có ai, kể cả lũ nghiện hút.

Bên cạnh, ngôi nhà của gia đình Nguyên chìm hẳn dưới gam màu tối tăm không suy chuyển.

Nhìn bề ngoài, nơi đó giống hệt cảnh sắc về một ngôi mộ dành cho sinh vật đang thở.

Continue reading →

Cánh giả – Chương 3

Hồi còn học đại học, tôi không ở nhà trọ. Gia đình tôi sống ngay trong thành phố, cách trường không xa mấy. Bởi thế, tôi không hiểu cuộc đời sinh viên là như thế nào. Thay vì gác trọ nhỏ tí, nóng nực ngày hè, rét căm ngày đông, tôi sinh hoạt ở một căn phòng đầy đủ tiện nghi, trong một ngôi nhà ba tầng kín cổng cao tường. Từ bé đến lớn, tôi đều sống ở đó, nhìn mặt trời lặn rồi mọc từ ban công và ngắm thành phố mờ ảo trong màn mưa. Nói ra thì có vẻ sung sướng, song tôi cứ cảm giác như mình bị sóng đời đánh dạt lên hoang đảo, làm chúa đảo và ôm cái sung túc kia cô độc suốt kiếp.

Và có lẽ thế, nên tôi không cảm thấy điều gì bất thường từ khi được sinh ra, cho dù cả thế giới xung quanh có bị vặn xoắn đến thảm hại.

Continue reading →

Cánh giả – Chương 2

Mọi chuyện đều bình thường cho đến sau hôm thứ bảy.

Có điều gì hơi khác lạ. Không phải vụ chết người ngay trong khuôn viên trường học, hay bộ dạng máu me ghê rợn của Nguyên vào tối hôm ấy. Một cái gì đó đã đảo lộn, dự cảm bất an thi thoảng trào ngược trong tâm khảm tôi như hàng trăm con sóng xô vỡ bờ đá.

Hôm chủ nhật, hai điều tra viên tới tìm tôi. Họ giới thiệu bản thân để tiện hỏi cung. Mối quan hệ của tôi và cô gái X đã chết kia, tôi có phát hiện điều gì bất thường ở cô không, tại sao tôi lại làm y tá, tôi vào được đại học y bằng cách nào..v.v.. Tôi thành khẩn trả lời, dù bụng không mấy hứng thú. Thời đại nào rồi mà họ vẫn giữ cái cách làm việc khuôn đúc giáo điều này. Cuộc sống của một thám tử tư đôi khi còn có ý nghĩa hơn, mặc dù bấp bênh, song không vô dụng, và mấy vụ xàm xàm kiểu này sẽ được điều tra đến nơi đến chốn. Thời điểm hiện tại, dám chắc có kha khá đồ tể đang ung dung vì chẳng bao giờ được hỏi tới nơi.

Continue reading →

Cánh giả – Chương 1

Phải chăng mọi chuyện đều bắt nguồn từ những lời nói?

Và đúng ra, hôm nay không phải là ngày để chết.

.

.

Đó hẳn là khoảng thời gian tăm tối nhất.

Một căn phòng dưới lòng đất, cách li tuyệt đối với thế giới bên ngoài. Ánh sáng hiếm hoi lọt tới nhờ ô kính mờ sát mặt đất bao giờ cũng chốt kín mít. Nhìn ra ngoài chỉ toàn thấy cỏ dại, bao bì rác bay phất phơ, nước mưa, cào cào, và chân người.

Sống như thế sẽ chết ngay lập tức đấy, tôi hờ hững đáp. Ví dụ thôi mà, Nguyên cười khì, chứ người như anh mà lọt vào đó, chắc chắn sẽ ngỏm tức thì vì phát rồ phát dại.

Nói như đã từng trải rồi ấy nhỉ, tôi giễu, thế sao trốn ra được mà tới chỗ này. Tám giờ tối, từ ban công chung cư tầng ba phóng tầm mắt ra xa, gần như thấy toàn thành phố với những đốm sáng dày đặc như đàn đom đóm đêm hè.

Trốn chứ sao nữa. Nguyên kêu lên. Đầy đủ não bộ, chân tay, thì trốn đi chứ sao.

Vậy thì lúc đó hẳn là khoảng thời gian tối tăm nhất. Tôi kết thúc câu chuyện phiếm. Nguyên gật gù. Chúng tôi yên lặng, chợt phát hiện trăng đã ló ra từ đám mây.

Khoảng giữa tháng mười năm nay, Nguyên sẽ bước qua tuổi mười bảy.

.

Continue reading →

Cánh giả – Phần mở

Mang trên lưng đôi cánh giả, sao người chẳng ngoái lại?

Câu chuyện của chúng mình, ngày đó người có hay?

.

.

Chúng tôi đang đứng trên sân thượng. Nơi này rất cao. Xung quanh các tòa nhà cao tầng vây kín. Bây giờ là năm giờ chiều. Vượt qua bầu không khí căng mọng hơi nước, thành phố nhỏ bé lọt vào tầm mắt, sáng dần lên, bất giác lạ lẫm lẫn mơ hồ. Bọc quanh con sông trong vắt ngày nắng và đục ngầu ngày mưa, thành phố của chúng tôi, như mê lộ, ôm riết mùa mưa đông lạnh giá mãi không chịu buông. Chẳng có ai khác ở đây, duy nhất tôi với cô, và những tấm chăn trắng toát bay phần phật trên dây phơi. Gió lộng, cô ngồi trên lan can, đầu hơi nghiêng để nhìn rõ thành phố phía sau lưng. Cái áo của cô lúc đó đã chuyển màu trắng đục vì ẩm nước. Tôi đứng cách cô vài mét, cũng thử dõi theo nơi cô đang quan sát, nhưng cảm thấy thực sự vô nghĩa.

Chúng tôi im lặng rất lâu, sau đó cô bắt đầu khơi chuyện về những cái cánh.

Continue reading →

Cánh giả – Giới thiệu

Fake wings

Cirno.full.57821dsaaa8_FotoSketcher_FotoSketcher

Cánh giả

Thể loại: Bí ẩn, tâm lí, có lẽ là cả romance nữa, tuy hơi mờ. 🙂

Giới hạn độ tuổi: K

Cảnh báo: Truyện viết không theo trình tự thời gian, có một số đoạn miêu tả hàm ẩn, và dĩ nhiên là tâm lí nhân vật sẽ không bình thường.

Hint. Hint vô kể. Shounen-ai, Shoujo-ai, Incest… Nhưng yên tâm là couple chính không có vấn đề gì quá to tát.

Continue reading →