Tag Archives: Kill

[Nháp] Tiên đen – Bản teaser (2)

Dạo gần đây, tôi thường hay ra ngoài tản bộ ban đêm.

Không hẳn là một thói quen, cũng không hẳn là bị ép uổng, chỉ là tôi thích thú cái cảm giác vui sướng đến run người khi có ai đó – vô hình – thì thầm bên tai những lời mời gọi nhẹ bẫng như hư âm.

.

Đi thôi… Đi thôi… Đi thôi… Có ai đó đang chờ đợi…

.

Đi thôi… Đi thôi… Đi thôi… Có ai đó đang gọi tên…

.

Tôi không khỏi cắn chặt răng. Cơ thể run lên.

Kẻ không-hình-dạng bắt lấy tay tôi bằng năm ngón trong suốt. Đừng lo lắng, hắn bảo, lẽ tự nhiên thôi. Đừng lo lắng bất cứ điều gì, cái việc đi dạo giữa đêm khuya, cũng chỉ là chuyện đương nhiên và tất lẽ dĩ ngẫu mà thôi. Nói xong, hắn lôi tuột tôi theo, băng băng qua từng ngóc ngách thành phố đang say giấc.

Continue reading →

[Nháp] Tiên đen – Bản teaser

Black Fairy.

Bản nháp thử.

Phần tiếp của cái series mà mình đang định viết. Có thể là một câu chuyện chẳng tốt đẹp gì.


.

Tháng chín, tiết trời đã chớm đông. Vài ba ngày âm u lại xuất hiện một trận mưa không báo trước. Có lẽ lúc đó tâm trạng ông mới tốt lên đôi chút.

Người đàn ông xoa xoa vầng trán hói, miệng ngâm nga một giai điệu không rõ. Hình như sai lời rồi đấy, sai cả âm điệu nữa, ông nghĩ thế, và lại hát to hơn. Chẳng phải nghệ thuật đâu, cũng chẳng phải sở thích. Chỉ là ông đang buồn, còn bài hát, ngỡ rằng đó là tiếng lòng của một con người mơ mộng chưa bao giờ thấu rõ cảm xúc đồng loại.

Con hẻm tối đen không một bóng người. Mùi thum thủm nồng nặc bốc lên từ rãnh nước thải ven đường. Những căn nhà im lìm với ô cửa khóa kín, vách tường nứt nẻ và mái ngói lụp xụp, tựa rằng có thể bị gió thổi bay bất kì lúc nào.

Continue reading →

Cánh giả – Chương 1

Phải chăng mọi chuyện đều bắt nguồn từ những lời nói?

Và đúng ra, hôm nay không phải là ngày để chết.

.

.

Đó hẳn là khoảng thời gian tăm tối nhất.

Một căn phòng dưới lòng đất, cách li tuyệt đối với thế giới bên ngoài. Ánh sáng hiếm hoi lọt tới nhờ ô kính mờ sát mặt đất bao giờ cũng chốt kín mít. Nhìn ra ngoài chỉ toàn thấy cỏ dại, bao bì rác bay phất phơ, nước mưa, cào cào, và chân người.

Sống như thế sẽ chết ngay lập tức đấy, tôi hờ hững đáp. Ví dụ thôi mà, Nguyên cười khì, chứ người như anh mà lọt vào đó, chắc chắn sẽ ngỏm tức thì vì phát rồ phát dại.

Nói như đã từng trải rồi ấy nhỉ, tôi giễu, thế sao trốn ra được mà tới chỗ này. Tám giờ tối, từ ban công chung cư tầng ba phóng tầm mắt ra xa, gần như thấy toàn thành phố với những đốm sáng dày đặc như đàn đom đóm đêm hè.

Trốn chứ sao nữa. Nguyên kêu lên. Đầy đủ não bộ, chân tay, thì trốn đi chứ sao.

Vậy thì lúc đó hẳn là khoảng thời gian tối tăm nhất. Tôi kết thúc câu chuyện phiếm. Nguyên gật gù. Chúng tôi yên lặng, chợt phát hiện trăng đã ló ra từ đám mây.

Khoảng giữa tháng mười năm nay, Nguyên sẽ bước qua tuổi mười bảy.

.

Continue reading →

Cánh giả – Phần mở

Mang trên lưng đôi cánh giả, sao người chẳng ngoái lại?

Câu chuyện của chúng mình, ngày đó người có hay?

.

.

Chúng tôi đang đứng trên sân thượng. Nơi này rất cao. Xung quanh các tòa nhà cao tầng vây kín. Bây giờ là năm giờ chiều. Vượt qua bầu không khí căng mọng hơi nước, thành phố nhỏ bé lọt vào tầm mắt, sáng dần lên, bất giác lạ lẫm lẫn mơ hồ. Bọc quanh con sông trong vắt ngày nắng và đục ngầu ngày mưa, thành phố của chúng tôi, như mê lộ, ôm riết mùa mưa đông lạnh giá mãi không chịu buông. Chẳng có ai khác ở đây, duy nhất tôi với cô, và những tấm chăn trắng toát bay phần phật trên dây phơi. Gió lộng, cô ngồi trên lan can, đầu hơi nghiêng để nhìn rõ thành phố phía sau lưng. Cái áo của cô lúc đó đã chuyển màu trắng đục vì ẩm nước. Tôi đứng cách cô vài mét, cũng thử dõi theo nơi cô đang quan sát, nhưng cảm thấy thực sự vô nghĩa.

Chúng tôi im lặng rất lâu, sau đó cô bắt đầu khơi chuyện về những cái cánh.

Continue reading →

[Tùy bút] Kẻ nói dối và người du hành xuyên thời gian

Về hai thái cực ngỡ rằng chả liên quan gì đến nhau.

Cái mũi dài ra và sát thủ đến từ tương lai đi tìm giết ông nội của mình. :3

oOo

Một cái mở đầu nhàm chán là: Bạn có biết Nghịch lí ông nội không?

Cười sằng sặc và bảo rằng: Có thế mà cũng hỏi.

Một điểm kết tạm thời cho cái mở đầu quá sức vớ vẩn là: Ai hiểu được Nghịch lí Epimenides?

Kết quả bạn ăn gạch khi vừa mở miệng.

Thực ra cũng đâu ác ý gì, chỉ là một câu hỏi, cực kì cụ thể, cực kì hiển nhiên, khổ nỗi chẳng ai muốn trả lời. Chuyện là bạn mới nhớ ra chúng cách đây không lâu, một vài thứ trong đó có cuộc sống bình thường đang bị đảo lộn, vì nó, vì cái câu hỏi quá sức vô nghĩa lẫn ngu si này. Không phải nghệ thuật hay bất cứ điều gì trừu tượng, bạn nghĩ vậy. Hoặc giả, đó là thứ nghệ thuật mà bạn không thông cảm nổi, phù phiếm và vô nghĩa đến mức ngớ ngẩn.

Bạn phát hiện mình đang dừng chân tại giai đoạn phù du nhất của một đời người, từ gốc đến rễ, lung lay như một cây tre lẻ loi trong bão.

Continue reading →

Cánh giả – Giới thiệu

Fake wings

Cirno.full.57821dsaaa8_FotoSketcher_FotoSketcher

Cánh giả

Thể loại: Bí ẩn, tâm lí, có lẽ là cả romance nữa, tuy hơi mờ. 🙂

Giới hạn độ tuổi: K

Cảnh báo: Truyện viết không theo trình tự thời gian, có một số đoạn miêu tả hàm ẩn, và dĩ nhiên là tâm lí nhân vật sẽ không bình thường.

Hint. Hint vô kể. Shounen-ai, Shoujo-ai, Incest… Nhưng yên tâm là couple chính không có vấn đề gì quá to tát.

Continue reading →

[Spiral] Doppelganger

Doppelganger

[Cũng chẳng có gì lạ, chỉ là ngày nọ bạn gặp bóng ma của chính mình.]

.

.

Con mèo hoang gào thét.
Ác quỷ ca bài ca nguyền rủa.
Con rắn chết vì nọc độc của chính mình.
Kẻ nào nhìn thấy Doppelganger chắc chắn sẽ chết đấy…

.

.​

Tôi rất ghét nghe âm thanh đó.

Đó là tiếng kêu của một con mèo hoang. “Ngoao ngoao, ngoao ngoao…” Thê thảm, bi lụy, tiêu điều và sầu khổ. Cùng với tiếng động ấy tôi đã thức trắng mấy đêm ròng. Nếu có chợp mắt được đôi lúc, cơn ác mộng sẽ lao đến, bóp nghẹt hơi thở tôi, xé nát thân xác tôi, dập đầu tôi lên xuống cho đến lúc tâm trí vỡ òa vì sợ hãi. Tôi bật dậy với cơ thể đẫm mồ hôi, đôi tay tê dại mò mẫm công tắc đèn. Đắm mình trong ánh sáng dìu dịu, biết chắc đã quay lại thế giới thực, tâm hồn tôi mới từ từ mềm rũ, chơi vơi dần.

Tôi nhìn xung quanh.

Căn phòng mười mét vuông, tường nhà và trần nhà trắng xóa, trống rỗng tuyệt đối.

Khung cửa sổ kính đục lủng thế giới trắng, hướng ra đêm đen nhuốm chàm thành phố.

Lọ thuốc trên bàn, cuốn sổ tay, cây đèn, balo nâu đen.

Tiếng mèo kêu dai dẳng.

Cuộc sống của tôi đang bị bào mòn.

Continue reading →