Tag Archives: Die

Cánh giả – Phần kết

Vào một chiều giữa tháng chín, tôi gặp một cô gái sắp chết.

– Tôi sắp chết rồi!

Cô ta vừa nói vừa cười khúc khích. Thế à, tôi đáp, chúc mừng, rồi tiện thêm vào một câu thật mỉa mai: Nói tào lao.

– Tin hay không thì tùy. – Cô ta nhún vai, tập tễnh đi về phía cầu thang. – Tôi chết rồi thì đừng có buồn đấy nhé, nhóc con.

Cô gái nhón từng bước khó nhọc. Bộ quần áo bệnh nhân màu trắng toát, sạch tinh tươm. Đây là bệnh viện, người vào đây thì chết là đúng. Thế nhưng chẳng hiểu sao tôi cho rằng cô không nói dối vì vấn đề khác. Tầng cuối cùng đây rồi, cô ta leo lên nữa làm gì?

Trước khi tôi kịp suy nghĩ xong, thì trên những bậc thang trải dài đã không còn ai ở đó.

Tôi theo thang máy trở xuống, đi tìm cha. Ông ấy đang xô xát với vài ba người đàn ông cao lớn. Người xem đông đặc, tôi thấy buồn cười, chỉ là thành kiến với nhau về bệnh tật của tôi. Có lẽ phải chờ một lúc lâu nữa. Tôi ngồi xuống ghế đợi, bên cạnh là một gã thanh niên. Gã chẳng thèm nhìn cha tôi.

Điều đó làm tôi cảm thấy bực bội.

Continue reading →

Cánh giả – Chương 5

I am a falling man.

(Nguồn ảnh: Internet)

oOo

Ánh sáng giống hệt con bướm vàng chấp chới trong màn mưa.

Cú rơi ấy không hề có quỹ đạo nào đặc biệt, chỉ là một đường thẳng tắp, đâm vào đích đến là nền gạch lãnh lẽo.

Máu đỏ loang ra, mái tóc đen nhánh dính bết, bộ đồ trắng tinh khôi nhuốm thẫm, chính giữa vũng nước mưa màu sắc đặc biệt là khuôn mặt dập nát chẳng còn thấy rõ dung mạo.

Dáng vẻ bi ai như đóa hoa tươi bị dẫm bét. Hai cánh tay gầy mảnh chằng chịt kim tiêm bị bẻ gập, nhìn qua nom hệt đôi cánh bị chặt đứt.

Nó khiến người ta kinh hãi, nhưng cũng phải sững sờ vì vẻ quyến rũ không ngờ tới.

Một câu chuyện bình thường về kẻ phải “rơi xuống”, chỉ vì không thể “bay lên”.

Continue reading →

Cánh giả – Chương 1

Phải chăng mọi chuyện đều bắt nguồn từ những lời nói?

Và đúng ra, hôm nay không phải là ngày để chết.

.

.

Đó hẳn là khoảng thời gian tăm tối nhất.

Một căn phòng dưới lòng đất, cách li tuyệt đối với thế giới bên ngoài. Ánh sáng hiếm hoi lọt tới nhờ ô kính mờ sát mặt đất bao giờ cũng chốt kín mít. Nhìn ra ngoài chỉ toàn thấy cỏ dại, bao bì rác bay phất phơ, nước mưa, cào cào, và chân người.

Sống như thế sẽ chết ngay lập tức đấy, tôi hờ hững đáp. Ví dụ thôi mà, Nguyên cười khì, chứ người như anh mà lọt vào đó, chắc chắn sẽ ngỏm tức thì vì phát rồ phát dại.

Nói như đã từng trải rồi ấy nhỉ, tôi giễu, thế sao trốn ra được mà tới chỗ này. Tám giờ tối, từ ban công chung cư tầng ba phóng tầm mắt ra xa, gần như thấy toàn thành phố với những đốm sáng dày đặc như đàn đom đóm đêm hè.

Trốn chứ sao nữa. Nguyên kêu lên. Đầy đủ não bộ, chân tay, thì trốn đi chứ sao.

Vậy thì lúc đó hẳn là khoảng thời gian tối tăm nhất. Tôi kết thúc câu chuyện phiếm. Nguyên gật gù. Chúng tôi yên lặng, chợt phát hiện trăng đã ló ra từ đám mây.

Khoảng giữa tháng mười năm nay, Nguyên sẽ bước qua tuổi mười bảy.

.

Continue reading →

Cánh giả – Phần mở

Mang trên lưng đôi cánh giả, sao người chẳng ngoái lại?

Câu chuyện của chúng mình, ngày đó người có hay?

.

.

Chúng tôi đang đứng trên sân thượng. Nơi này rất cao. Xung quanh các tòa nhà cao tầng vây kín. Bây giờ là năm giờ chiều. Vượt qua bầu không khí căng mọng hơi nước, thành phố nhỏ bé lọt vào tầm mắt, sáng dần lên, bất giác lạ lẫm lẫn mơ hồ. Bọc quanh con sông trong vắt ngày nắng và đục ngầu ngày mưa, thành phố của chúng tôi, như mê lộ, ôm riết mùa mưa đông lạnh giá mãi không chịu buông. Chẳng có ai khác ở đây, duy nhất tôi với cô, và những tấm chăn trắng toát bay phần phật trên dây phơi. Gió lộng, cô ngồi trên lan can, đầu hơi nghiêng để nhìn rõ thành phố phía sau lưng. Cái áo của cô lúc đó đã chuyển màu trắng đục vì ẩm nước. Tôi đứng cách cô vài mét, cũng thử dõi theo nơi cô đang quan sát, nhưng cảm thấy thực sự vô nghĩa.

Chúng tôi im lặng rất lâu, sau đó cô bắt đầu khơi chuyện về những cái cánh.

Continue reading →

[Tùy bút] Kẻ nói dối và người du hành xuyên thời gian

Về hai thái cực ngỡ rằng chả liên quan gì đến nhau.

Cái mũi dài ra và sát thủ đến từ tương lai đi tìm giết ông nội của mình. :3

oOo

Một cái mở đầu nhàm chán là: Bạn có biết Nghịch lí ông nội không?

Cười sằng sặc và bảo rằng: Có thế mà cũng hỏi.

Một điểm kết tạm thời cho cái mở đầu quá sức vớ vẩn là: Ai hiểu được Nghịch lí Epimenides?

Kết quả bạn ăn gạch khi vừa mở miệng.

Thực ra cũng đâu ác ý gì, chỉ là một câu hỏi, cực kì cụ thể, cực kì hiển nhiên, khổ nỗi chẳng ai muốn trả lời. Chuyện là bạn mới nhớ ra chúng cách đây không lâu, một vài thứ trong đó có cuộc sống bình thường đang bị đảo lộn, vì nó, vì cái câu hỏi quá sức vô nghĩa lẫn ngu si này. Không phải nghệ thuật hay bất cứ điều gì trừu tượng, bạn nghĩ vậy. Hoặc giả, đó là thứ nghệ thuật mà bạn không thông cảm nổi, phù phiếm và vô nghĩa đến mức ngớ ngẩn.

Bạn phát hiện mình đang dừng chân tại giai đoạn phù du nhất của một đời người, từ gốc đến rễ, lung lay như một cây tre lẻ loi trong bão.

Continue reading →

[Tùy bút] Chim lửa

Ngày xấu trời và vài ý niệm vẩn vơ.

Phoenix

oOo

.

.

Khá lâu rồi, tôi từng đọc một câu chuyện cổ. Tình tiết chẳng có mấy hấp dẫn, chỉ là nội tâm đau khổ tuyệt vọng của người mẹ có đứa con trai chết yểu, tâm trạng bồn chồn buồn bã của hai cô con gái và người chồng vì lo lắng cho bà mẹ. Thế thôi mà khiến tuổi trẻ của tôi dừng lại một khoảng thời gian không nhỏ. Ngày đó tôi bao tuổi, tính ra cũng đâu ít, độ tuổi ấy bị kéo tụt về phía sau bởi câu chuyện ba xàm bất chợt vớ phải. Thực ra tôi chỉ tạc dạ mỗi cái kết truyện, ngỡ đâu đứa bé sống lại, gia đình hạnh phúc, ấy thế mà người mẹ lại trở về cuộc sống bình thường với chồng và con gái, còn đứa bé trai vẫn chết.

Vẫn chết.

Và tôi nghĩ đó không phải là kết thúc chính đáng cho một câu chuyện cổ đong đầy ước mơ.

Có lẽ sau này tôi vẫn nhớ tới câu chuyện tầm phào kia. Trăm năm nữa tôi vẫn nhớ tới nó. Nhớ hoài.

Continue reading →