Tag Archives: Tùy bút

[Tùy bút] Thành phố trong giấc mơ

noch_minus

(Ảnh: Google)

≈o0o≈

Anh luôn mơ về một thành phố. Không phải nơi anh sinh ra, cũng không phải nơi anh từng ghé qua mà ghi lòng tạc dạ. Chỉ là một giấc mộng lặp đi lặp lại, đeo đuổi như hồn ma bóng quế ám ảnh suốt hơn hai mươi năm cuộc đời. Những hình ảnh sáng lóa chập chờn hiện ra giữa cơn nửa mê nửa tỉnh. Cầu treo đỏ rực. Con sông đục ngầu cắt đôi thành phố. Ánh đèn loa loá kéo căng đêm tối, yên tĩnh như mặt trời dưới đáy biển sâu. Đột ngột đoàn tàu trườn qua. Những hình ảnh vỡ tung tóe. Chỉ còn màn sương mờ lởn vởn trong bóng tối. Và khoảng không tối mịt ngoài cửa sổ như nhìn xuống đáy giếng.

Ngày nọ thành phố biến mất. Những cơn mơ của anh thình lình trở nên trắng xóa như bị lột trần. Không còn lại gì. Trống rỗng và hoàn toàn sạch sẽ. Như thể nó không ở đó mà cũng chưa từng ở đó. Đứng giữa khoảng trắng bao la không điểm dừng, anh bàng hoàng nhận ra mình bật khóc. Một thứ không hề hữu hình, tồn tại kí sinh như lời nguyền, phút chốc bỗng hóa tàn lụi. Và rồi anh chợt hiểu rằng mình không thể sống thiếu nó. Anh biết rằng anh phải tự đi tìm kiếm nó. Thành phố của anh, nhỏ bé như một đứa trẻ, hẳn đang cáu bẳn ấm ức ở nơi nào đó chờ đợi từng ngày. Continue reading →

[Tùy bút] Kẻ nói dối và người du hành xuyên thời gian

Về hai thái cực ngỡ rằng chả liên quan gì đến nhau.

Cái mũi dài ra và sát thủ đến từ tương lai đi tìm giết ông nội của mình. :3

oOo

Một cái mở đầu nhàm chán là: Bạn có biết Nghịch lí ông nội không?

Cười sằng sặc và bảo rằng: Có thế mà cũng hỏi.

Một điểm kết tạm thời cho cái mở đầu quá sức vớ vẩn là: Ai hiểu được Nghịch lí Epimenides?

Kết quả bạn ăn gạch khi vừa mở miệng.

Thực ra cũng đâu ác ý gì, chỉ là một câu hỏi, cực kì cụ thể, cực kì hiển nhiên, khổ nỗi chẳng ai muốn trả lời. Chuyện là bạn mới nhớ ra chúng cách đây không lâu, một vài thứ trong đó có cuộc sống bình thường đang bị đảo lộn, vì nó, vì cái câu hỏi quá sức vô nghĩa lẫn ngu si này. Không phải nghệ thuật hay bất cứ điều gì trừu tượng, bạn nghĩ vậy. Hoặc giả, đó là thứ nghệ thuật mà bạn không thông cảm nổi, phù phiếm và vô nghĩa đến mức ngớ ngẩn.

Bạn phát hiện mình đang dừng chân tại giai đoạn phù du nhất của một đời người, từ gốc đến rễ, lung lay như một cây tre lẻ loi trong bão.

Continue reading →

[Tùy bút] Chuyện thần tiên

Hồi bé say mê chuyện cổ tích…

Fairy tale

0o0

Ngày xửa ngày xưa…
Có một ngôi làng tọa lạc bên bờ suối.
Có một căn nhà nhỏ nằm giữa ngôi làng tọa lạc bên bờ suối.
Có một cô bé trong căn nhà nhỏ nằm giữa ngôi làng tọa lạc bên bờ suối.
Cô bé ấy có một bông hoa màu đen.

Continue reading →

[Tùy bút] Đứa trẻ đuổi theo những vì sao

Linh tinh…

Tuổi thơ… 

Dải ngân hà trải dài vô tận, con thuyền lướt nhẹ nhàng đôi lúc chao nghiêng, ngàn tinh tú xoay tròn như một vũ điệu xa xưa… Lung linh… lung linh… Ở nơi đó chúng tôi đang trôi.

o0o

Một ngày nọ tôi đã mơ về những vì sao.

Dải ngân hà trải dài vô tận, con thuyền lướt nhẹ nhàng đôi lúc chao nghiêng, ngàn tinh tú xoay tròn như một vũ điệu xa xưa… Lung linh… lung linh… Ở nơi đó chúng tôi đang trôi.

Là tôi, con bé. Và M…

Continue reading →