Tag Archives: Xoắn

[Truyện ngắn] Những chú mèo hát giữa ngân hà

(Nguồn ảnh: google hình ảnh)

Genre: Psychological, Supernatural

Rating: K

Author’s note: Đôi khi mình viết và khi viết xong mình cảm thấy nó thật khác những gì mình từng nghĩ.

Qúa lâu rồi mới quay về nơi đây.

1.

Cha của Bách là một con mèo. Ngày nọ năm anh lên sáu, mẹ đã nói cho anh biết. Cứ ngỡ như chuyện bịa của người lớn cho lũ con nít tin sái cổ chuyện thần tiên. Thật vậy. Một đứa trẻ như anh cũng cảm thấy sao mà hoang đường hết sức, mặc dù ừ thì nó cũng ngồ ngộ. Cha Bách thực sự là một con mèo. Giống mèo mướp lông ngắn, vằn xám tro, đôi mắt xanh lá trong như nước. Ông đẹp trai lắm, mẹ Bách kể lại, rằng cái kiểu đẹp trai nhưng lạnh lùng khinh miệt đặc trưng của loài mèo đó đã cướp mất trái tim bà.

Continue reading →

[Nháp] Tiên đen – Bản teaser (2)

Dạo gần đây, tôi thường hay ra ngoài tản bộ ban đêm.

Không hẳn là một thói quen, cũng không hẳn là bị ép uổng, chỉ là tôi thích thú cái cảm giác vui sướng đến run người khi có ai đó – vô hình – thì thầm bên tai những lời mời gọi nhẹ bẫng như hư âm.

.

Đi thôi… Đi thôi… Đi thôi… Có ai đó đang chờ đợi…

.

Đi thôi… Đi thôi… Đi thôi… Có ai đó đang gọi tên…

.

Tôi không khỏi cắn chặt răng. Cơ thể run lên.

Kẻ không-hình-dạng bắt lấy tay tôi bằng năm ngón trong suốt. Đừng lo lắng, hắn bảo, lẽ tự nhiên thôi. Đừng lo lắng bất cứ điều gì, cái việc đi dạo giữa đêm khuya, cũng chỉ là chuyện đương nhiên và tất lẽ dĩ ngẫu mà thôi. Nói xong, hắn lôi tuột tôi theo, băng băng qua từng ngóc ngách thành phố đang say giấc.

Continue reading →

[Nháp] Tiên đen – Bản teaser

Black Fairy.

Bản nháp thử.

Phần tiếp của cái series mà mình đang định viết. Có thể là một câu chuyện chẳng tốt đẹp gì.


.

Tháng chín, tiết trời đã chớm đông. Vài ba ngày âm u lại xuất hiện một trận mưa không báo trước. Có lẽ lúc đó tâm trạng ông mới tốt lên đôi chút.

Người đàn ông xoa xoa vầng trán hói, miệng ngâm nga một giai điệu không rõ. Hình như sai lời rồi đấy, sai cả âm điệu nữa, ông nghĩ thế, và lại hát to hơn. Chẳng phải nghệ thuật đâu, cũng chẳng phải sở thích. Chỉ là ông đang buồn, còn bài hát, ngỡ rằng đó là tiếng lòng của một con người mơ mộng chưa bao giờ thấu rõ cảm xúc đồng loại.

Con hẻm tối đen không một bóng người. Mùi thum thủm nồng nặc bốc lên từ rãnh nước thải ven đường. Những căn nhà im lìm với ô cửa khóa kín, vách tường nứt nẻ và mái ngói lụp xụp, tựa rằng có thể bị gió thổi bay bất kì lúc nào.

Continue reading →

Cánh giả – Phần kết

Vào một chiều giữa tháng chín, tôi gặp một cô gái sắp chết.

– Tôi sắp chết rồi!

Cô ta vừa nói vừa cười khúc khích. Thế à, tôi đáp, chúc mừng, rồi tiện thêm vào một câu thật mỉa mai: Nói tào lao.

– Tin hay không thì tùy. – Cô ta nhún vai, tập tễnh đi về phía cầu thang. – Tôi chết rồi thì đừng có buồn đấy nhé, nhóc con.

Cô gái nhón từng bước khó nhọc. Bộ quần áo bệnh nhân màu trắng toát, sạch tinh tươm. Đây là bệnh viện, người vào đây thì chết là đúng. Thế nhưng chẳng hiểu sao tôi cho rằng cô không nói dối vì vấn đề khác. Tầng cuối cùng đây rồi, cô ta leo lên nữa làm gì?

Trước khi tôi kịp suy nghĩ xong, thì trên những bậc thang trải dài đã không còn ai ở đó.

Tôi theo thang máy trở xuống, đi tìm cha. Ông ấy đang xô xát với vài ba người đàn ông cao lớn. Người xem đông đặc, tôi thấy buồn cười, chỉ là thành kiến với nhau về bệnh tật của tôi. Có lẽ phải chờ một lúc lâu nữa. Tôi ngồi xuống ghế đợi, bên cạnh là một gã thanh niên. Gã chẳng thèm nhìn cha tôi.

Điều đó làm tôi cảm thấy bực bội.

Continue reading →

Cánh giả – Chương 6

Harada.Miyuki.full.1535539

(Nguồn ảnh: Internet)

oOo

Thế giới xung quanh tối đen.

Một vùng không gian trống rỗng không ánh sáng, không âm thanh, không sự sống. Tôi còn chẳng biết mình đang trôi hay đã im lìm dưới mặt đất.

Tôi hiểu mình đã chết, địa ngục sẽ chào đón hệt như giấc mơ quen thuộc mỗi đêm. Ấy thế nhưng sự hư vô lạnh lẽo mà tôi cảm nhận được bây giờ lại quá đáng sợ.

Không điểm tựa, không đích đến, không tồn tại.

Dù mở căng mắt hết cỡ, nơi phương xa chỉ có màu đen.

Chờ đợi mòn mỏi, vẫn chỉ có hư không tìm đến.

Cái chết xấu xí khác nào đám bùn vụn nát.

Ở một khía cạnh nào đó, tôi nghĩ mình đã phát điên.

Continue reading →

Cánh giả – Chương 3

Hồi còn học đại học, tôi không ở nhà trọ. Gia đình tôi sống ngay trong thành phố, cách trường không xa mấy. Bởi thế, tôi không hiểu cuộc đời sinh viên là như thế nào. Thay vì gác trọ nhỏ tí, nóng nực ngày hè, rét căm ngày đông, tôi sinh hoạt ở một căn phòng đầy đủ tiện nghi, trong một ngôi nhà ba tầng kín cổng cao tường. Từ bé đến lớn, tôi đều sống ở đó, nhìn mặt trời lặn rồi mọc từ ban công và ngắm thành phố mờ ảo trong màn mưa. Nói ra thì có vẻ sung sướng, song tôi cứ cảm giác như mình bị sóng đời đánh dạt lên hoang đảo, làm chúa đảo và ôm cái sung túc kia cô độc suốt kiếp.

Và có lẽ thế, nên tôi không cảm thấy điều gì bất thường từ khi được sinh ra, cho dù cả thế giới xung quanh có bị vặn xoắn đến thảm hại.

Continue reading →

Cánh giả – Chương 2

Mọi chuyện đều bình thường cho đến sau hôm thứ bảy.

Có điều gì hơi khác lạ. Không phải vụ chết người ngay trong khuôn viên trường học, hay bộ dạng máu me ghê rợn của Nguyên vào tối hôm ấy. Một cái gì đó đã đảo lộn, dự cảm bất an thi thoảng trào ngược trong tâm khảm tôi như hàng trăm con sóng xô vỡ bờ đá.

Hôm chủ nhật, hai điều tra viên tới tìm tôi. Họ giới thiệu bản thân để tiện hỏi cung. Mối quan hệ của tôi và cô gái X đã chết kia, tôi có phát hiện điều gì bất thường ở cô không, tại sao tôi lại làm y tá, tôi vào được đại học y bằng cách nào..v.v.. Tôi thành khẩn trả lời, dù bụng không mấy hứng thú. Thời đại nào rồi mà họ vẫn giữ cái cách làm việc khuôn đúc giáo điều này. Cuộc sống của một thám tử tư đôi khi còn có ý nghĩa hơn, mặc dù bấp bênh, song không vô dụng, và mấy vụ xàm xàm kiểu này sẽ được điều tra đến nơi đến chốn. Thời điểm hiện tại, dám chắc có kha khá đồ tể đang ung dung vì chẳng bao giờ được hỏi tới nơi.

Continue reading →

Cánh giả – Chương 1

Phải chăng mọi chuyện đều bắt nguồn từ những lời nói?

Và đúng ra, hôm nay không phải là ngày để chết.

.

.

Đó hẳn là khoảng thời gian tăm tối nhất.

Một căn phòng dưới lòng đất, cách li tuyệt đối với thế giới bên ngoài. Ánh sáng hiếm hoi lọt tới nhờ ô kính mờ sát mặt đất bao giờ cũng chốt kín mít. Nhìn ra ngoài chỉ toàn thấy cỏ dại, bao bì rác bay phất phơ, nước mưa, cào cào, và chân người.

Sống như thế sẽ chết ngay lập tức đấy, tôi hờ hững đáp. Ví dụ thôi mà, Nguyên cười khì, chứ người như anh mà lọt vào đó, chắc chắn sẽ ngỏm tức thì vì phát rồ phát dại.

Nói như đã từng trải rồi ấy nhỉ, tôi giễu, thế sao trốn ra được mà tới chỗ này. Tám giờ tối, từ ban công chung cư tầng ba phóng tầm mắt ra xa, gần như thấy toàn thành phố với những đốm sáng dày đặc như đàn đom đóm đêm hè.

Trốn chứ sao nữa. Nguyên kêu lên. Đầy đủ não bộ, chân tay, thì trốn đi chứ sao.

Vậy thì lúc đó hẳn là khoảng thời gian tối tăm nhất. Tôi kết thúc câu chuyện phiếm. Nguyên gật gù. Chúng tôi yên lặng, chợt phát hiện trăng đã ló ra từ đám mây.

Khoảng giữa tháng mười năm nay, Nguyên sẽ bước qua tuổi mười bảy.

.

Continue reading →

[Truyện ngắn] Cò đen

Chú thích: Ciconia abdimii: Sếu Abdim, một loài chim trong họ Hạc. (Wiki)
Cò hương: Một loài chim thuộc họ Diệc sinh sản ở châu Á nhiệt đới từ Bangladesh, Pakistan, Ấn Độ và Sri Lanka về phía đông đến Trung Quốc, Indonesia và Úc.(Wiki)
Ấn Độ giáo: Những nhánh tôn giáo chính có tương quan với nhau và hiện còn tồn tại ở Ấn Độ. (Wiki)​
.
.

...

Bởi mộng ước được bay đến tận bầu trời mà trót lãng quên ngọn gió độc chờ chực khi dang cánh.

Đây là một câu chuyện thần thoại, hoặc giả, chỉ có mình tôi tin như vậy.

.
.​

Tôi đã yêu.

Nhẹ nhàng. Bất thình lình. Hoàn toàn không báo trước. Một tình yêu chân thành và thực tế đến không ngờ. Mà không, có lẽ chẳng đến mức đó. Nàng không yêu tôi, hay chính xác là chỉ có tôi yêu nàng. Tình yêu đơn phương, rõ hơn tôi đã si mê nàng đến điên dại.

– Vậy là anh yêu em thật ư? – Nàng hỏi, ngón trỏ với chiếc móng đỏ lòm nghịch nghịch lọn tóc bên vai.

Đúng thế đấy, anh nói nhiều lắm rồi còn gì. Tôi hét lớn, nàng bật cười. Đáy mắt nàng sâu thẳm và tối đen. Chẳng thấy gì cả, bên dưới cái đáy kia là một cái hố hun hút khác.

– Đừng yêu em nữa. – Nàng cong môi, giữ trọn nụ cười sáng lóa. – Vì em không phải người. Em là một con yêu quái. Không phải nghĩa bóng đâu. Em thực sự là một con yêu quái.

Continue reading →

Cánh giả – Phần mở

Mang trên lưng đôi cánh giả, sao người chẳng ngoái lại?

Câu chuyện của chúng mình, ngày đó người có hay?

.

.

Chúng tôi đang đứng trên sân thượng. Nơi này rất cao. Xung quanh các tòa nhà cao tầng vây kín. Bây giờ là năm giờ chiều. Vượt qua bầu không khí căng mọng hơi nước, thành phố nhỏ bé lọt vào tầm mắt, sáng dần lên, bất giác lạ lẫm lẫn mơ hồ. Bọc quanh con sông trong vắt ngày nắng và đục ngầu ngày mưa, thành phố của chúng tôi, như mê lộ, ôm riết mùa mưa đông lạnh giá mãi không chịu buông. Chẳng có ai khác ở đây, duy nhất tôi với cô, và những tấm chăn trắng toát bay phần phật trên dây phơi. Gió lộng, cô ngồi trên lan can, đầu hơi nghiêng để nhìn rõ thành phố phía sau lưng. Cái áo của cô lúc đó đã chuyển màu trắng đục vì ẩm nước. Tôi đứng cách cô vài mét, cũng thử dõi theo nơi cô đang quan sát, nhưng cảm thấy thực sự vô nghĩa.

Chúng tôi im lặng rất lâu, sau đó cô bắt đầu khơi chuyện về những cái cánh.

Continue reading →