Tag Archives: Tâm lí

[Truyện ngắn] Những chú mèo hát giữa ngân hà

(Nguồn ảnh: google hình ảnh)

Genre: Psychological, Supernatural

Rating: K

Author’s note: Đôi khi mình viết và khi viết xong mình cảm thấy nó thật khác những gì mình từng nghĩ.

Qúa lâu rồi mới quay về nơi đây.

1.

Cha của Bách là một con mèo. Ngày nọ năm anh lên sáu, mẹ đã nói cho anh biết. Cứ ngỡ như chuyện bịa của người lớn cho lũ con nít tin sái cổ chuyện thần tiên. Thật vậy. Một đứa trẻ như anh cũng cảm thấy sao mà hoang đường hết sức, mặc dù ừ thì nó cũng ngồ ngộ. Cha Bách thực sự là một con mèo. Giống mèo mướp lông ngắn, vằn xám tro, đôi mắt xanh lá trong như nước. Ông đẹp trai lắm, mẹ Bách kể lại, rằng cái kiểu đẹp trai nhưng lạnh lùng khinh miệt đặc trưng của loài mèo đó đã cướp mất trái tim bà.

Continue reading →

[Nháp] Người tình của Narcissus

Genre: Oneshot, Psychological, Romance

Note: Narcissus: Con trai của thần sông Cephisus và nữ thần Lyriope. Yêu chính cái bóng của mình dưới nước. (Thần thoại Hy Lạp)

Người Tình của Nàng yêu những đôi chân.

Vì sao thế nhỉ? Người Tình lẩm bẩm. Vì sao thế nhỉ? Yêu một người nào đó, yêu cả trái tim và dòng máu người đó, thì chẳng phải khác hẳn yêu mỗi đôi chân hay sao? Người Tình ôm đầu, rồi chàng khóc. Khóc như mưa như gió. Chiều tà đỏ rực, Nàng ngồi lặng bên chàng. Nàng tô son môi đỏ chóe, kẻ đôi mắt mèo, mặc váy trắng toát, đi giày cao gót đính kim tuyến. Như vệt màu chảy loang loa lóa nhức nhối. Nàng không trang điểm cho ai bao giờ, thế này chỉ để mình Người Tình chiêm ngưỡng mà say mê Nàng. Có đẹp không? Nàng hỏi. Người Tình vẫn khóc. Người Tình muốn yêu Nàng nhiều lắm, Người Tình muốn yêu cả cơ thể Nàng, nhưng chàng chỉ mếu máo mà nhắc đi nhắc lại: Người Tình của Nàng ấy mà, suốt đời này chỉ yêu những đôi chân mà thôi.

[Sẽ viết vào một ngày nào đó rất xa xôi.]

[Nháp] Tiên đen – Bản teaser (2)

Dạo gần đây, tôi thường hay ra ngoài tản bộ ban đêm.

Không hẳn là một thói quen, cũng không hẳn là bị ép uổng, chỉ là tôi thích thú cái cảm giác vui sướng đến run người khi có ai đó – vô hình – thì thầm bên tai những lời mời gọi nhẹ bẫng như hư âm.

.

Đi thôi… Đi thôi… Đi thôi… Có ai đó đang chờ đợi…

.

Đi thôi… Đi thôi… Đi thôi… Có ai đó đang gọi tên…

.

Tôi không khỏi cắn chặt răng. Cơ thể run lên.

Kẻ không-hình-dạng bắt lấy tay tôi bằng năm ngón trong suốt. Đừng lo lắng, hắn bảo, lẽ tự nhiên thôi. Đừng lo lắng bất cứ điều gì, cái việc đi dạo giữa đêm khuya, cũng chỉ là chuyện đương nhiên và tất lẽ dĩ ngẫu mà thôi. Nói xong, hắn lôi tuột tôi theo, băng băng qua từng ngóc ngách thành phố đang say giấc.

Continue reading →

[Nháp] Tiên đen – Bản teaser

Black Fairy.

Bản nháp thử.

Phần tiếp của cái series mà mình đang định viết. Có thể là một câu chuyện chẳng tốt đẹp gì.


.

Tháng chín, tiết trời đã chớm đông. Vài ba ngày âm u lại xuất hiện một trận mưa không báo trước. Có lẽ lúc đó tâm trạng ông mới tốt lên đôi chút.

Người đàn ông xoa xoa vầng trán hói, miệng ngâm nga một giai điệu không rõ. Hình như sai lời rồi đấy, sai cả âm điệu nữa, ông nghĩ thế, và lại hát to hơn. Chẳng phải nghệ thuật đâu, cũng chẳng phải sở thích. Chỉ là ông đang buồn, còn bài hát, ngỡ rằng đó là tiếng lòng của một con người mơ mộng chưa bao giờ thấu rõ cảm xúc đồng loại.

Con hẻm tối đen không một bóng người. Mùi thum thủm nồng nặc bốc lên từ rãnh nước thải ven đường. Những căn nhà im lìm với ô cửa khóa kín, vách tường nứt nẻ và mái ngói lụp xụp, tựa rằng có thể bị gió thổi bay bất kì lúc nào.

Continue reading →

Cánh giả – Phần kết

Vào một chiều giữa tháng chín, tôi gặp một cô gái sắp chết.

– Tôi sắp chết rồi!

Cô ta vừa nói vừa cười khúc khích. Thế à, tôi đáp, chúc mừng, rồi tiện thêm vào một câu thật mỉa mai: Nói tào lao.

– Tin hay không thì tùy. – Cô ta nhún vai, tập tễnh đi về phía cầu thang. – Tôi chết rồi thì đừng có buồn đấy nhé, nhóc con.

Cô gái nhón từng bước khó nhọc. Bộ quần áo bệnh nhân màu trắng toát, sạch tinh tươm. Đây là bệnh viện, người vào đây thì chết là đúng. Thế nhưng chẳng hiểu sao tôi cho rằng cô không nói dối vì vấn đề khác. Tầng cuối cùng đây rồi, cô ta leo lên nữa làm gì?

Trước khi tôi kịp suy nghĩ xong, thì trên những bậc thang trải dài đã không còn ai ở đó.

Tôi theo thang máy trở xuống, đi tìm cha. Ông ấy đang xô xát với vài ba người đàn ông cao lớn. Người xem đông đặc, tôi thấy buồn cười, chỉ là thành kiến với nhau về bệnh tật của tôi. Có lẽ phải chờ một lúc lâu nữa. Tôi ngồi xuống ghế đợi, bên cạnh là một gã thanh niên. Gã chẳng thèm nhìn cha tôi.

Điều đó làm tôi cảm thấy bực bội.

Continue reading →

Cánh giả – Chương 6

Harada.Miyuki.full.1535539

(Nguồn ảnh: Internet)

oOo

Thế giới xung quanh tối đen.

Một vùng không gian trống rỗng không ánh sáng, không âm thanh, không sự sống. Tôi còn chẳng biết mình đang trôi hay đã im lìm dưới mặt đất.

Tôi hiểu mình đã chết, địa ngục sẽ chào đón hệt như giấc mơ quen thuộc mỗi đêm. Ấy thế nhưng sự hư vô lạnh lẽo mà tôi cảm nhận được bây giờ lại quá đáng sợ.

Không điểm tựa, không đích đến, không tồn tại.

Dù mở căng mắt hết cỡ, nơi phương xa chỉ có màu đen.

Chờ đợi mòn mỏi, vẫn chỉ có hư không tìm đến.

Cái chết xấu xí khác nào đám bùn vụn nát.

Ở một khía cạnh nào đó, tôi nghĩ mình đã phát điên.

Continue reading →

Cánh giả – Chương 5

I am a falling man.

(Nguồn ảnh: Internet)

oOo

Ánh sáng giống hệt con bướm vàng chấp chới trong màn mưa.

Cú rơi ấy không hề có quỹ đạo nào đặc biệt, chỉ là một đường thẳng tắp, đâm vào đích đến là nền gạch lãnh lẽo.

Máu đỏ loang ra, mái tóc đen nhánh dính bết, bộ đồ trắng tinh khôi nhuốm thẫm, chính giữa vũng nước mưa màu sắc đặc biệt là khuôn mặt dập nát chẳng còn thấy rõ dung mạo.

Dáng vẻ bi ai như đóa hoa tươi bị dẫm bét. Hai cánh tay gầy mảnh chằng chịt kim tiêm bị bẻ gập, nhìn qua nom hệt đôi cánh bị chặt đứt.

Nó khiến người ta kinh hãi, nhưng cũng phải sững sờ vì vẻ quyến rũ không ngờ tới.

Một câu chuyện bình thường về kẻ phải “rơi xuống”, chỉ vì không thể “bay lên”.

Continue reading →

Cánh giả – Chương 4

Mưa vẫn rơi. Không khí dính nhớp nháp.

Đường phố vắng lặng. Ngập giữa cái lạnh thê lương và hoang hoải, con ngõ tôi rẽ qua hệt như đường đi đến địa ngục.

Các khối nhà tối đen, một vài cửa hàng tạp hóa vẫn còn sáng đèn, sự vắng mặt của sinh thể sống, mọi thứ chao nghiêng và dường như có thể đổ sụp xuống bất cứ lúc nào.

Tôi dừng lại ở bãi đất hoang bên rìa thành phố. Đen đặc, chỉ có ánh đèn pha từ chiếc xe máy làm lóa lên đôi ba bụi cỏ ướt đẫm. Nhà máy bỏ hoang sừng sững đằng xa. Không có ai, kể cả lũ nghiện hút.

Bên cạnh, ngôi nhà của gia đình Nguyên chìm hẳn dưới gam màu tối tăm không suy chuyển.

Nhìn bề ngoài, nơi đó giống hệt cảnh sắc về một ngôi mộ dành cho sinh vật đang thở.

Continue reading →

Cánh giả – Chương 3

Hồi còn học đại học, tôi không ở nhà trọ. Gia đình tôi sống ngay trong thành phố, cách trường không xa mấy. Bởi thế, tôi không hiểu cuộc đời sinh viên là như thế nào. Thay vì gác trọ nhỏ tí, nóng nực ngày hè, rét căm ngày đông, tôi sinh hoạt ở một căn phòng đầy đủ tiện nghi, trong một ngôi nhà ba tầng kín cổng cao tường. Từ bé đến lớn, tôi đều sống ở đó, nhìn mặt trời lặn rồi mọc từ ban công và ngắm thành phố mờ ảo trong màn mưa. Nói ra thì có vẻ sung sướng, song tôi cứ cảm giác như mình bị sóng đời đánh dạt lên hoang đảo, làm chúa đảo và ôm cái sung túc kia cô độc suốt kiếp.

Và có lẽ thế, nên tôi không cảm thấy điều gì bất thường từ khi được sinh ra, cho dù cả thế giới xung quanh có bị vặn xoắn đến thảm hại.

Continue reading →

Cánh giả – Chương 2

Mọi chuyện đều bình thường cho đến sau hôm thứ bảy.

Có điều gì hơi khác lạ. Không phải vụ chết người ngay trong khuôn viên trường học, hay bộ dạng máu me ghê rợn của Nguyên vào tối hôm ấy. Một cái gì đó đã đảo lộn, dự cảm bất an thi thoảng trào ngược trong tâm khảm tôi như hàng trăm con sóng xô vỡ bờ đá.

Hôm chủ nhật, hai điều tra viên tới tìm tôi. Họ giới thiệu bản thân để tiện hỏi cung. Mối quan hệ của tôi và cô gái X đã chết kia, tôi có phát hiện điều gì bất thường ở cô không, tại sao tôi lại làm y tá, tôi vào được đại học y bằng cách nào..v.v.. Tôi thành khẩn trả lời, dù bụng không mấy hứng thú. Thời đại nào rồi mà họ vẫn giữ cái cách làm việc khuôn đúc giáo điều này. Cuộc sống của một thám tử tư đôi khi còn có ý nghĩa hơn, mặc dù bấp bênh, song không vô dụng, và mấy vụ xàm xàm kiểu này sẽ được điều tra đến nơi đến chốn. Thời điểm hiện tại, dám chắc có kha khá đồ tể đang ung dung vì chẳng bao giờ được hỏi tới nơi.

Continue reading →