Tag Archives: Romance

Ký ức đầu tiên của Cò Đen – 4

Part 4

Ngôn ngữ thuộc về Hegel


Sáng đó, tôi đang ở trong phòng khám thì chuông điện thoại reo. Trên màn hình hiển thị tên của G.L. Tôi lặng lẽ tắt máy.

Giờ nghỉ trưa, tôi gọi lại cho G.L.

– Câu chuyện của em được đăng từ đầu tuần rồi đấy. Em mua báo mới chưa? Continue reading →

Ký ức đầu tiên của Cò Đen – 2

Part 2

Bản thảo không thuộc phạm trù văn học


Tôi không thích viết lách. Tất nhiên cũng không nằm trong nhóm ghét bỏ nó. Sáng tác một cái gì đó khiến người ta “đọc” được chỉ đơn giản là một thú vui tào lao hồi năm nhất, khi thế giới đang ồn ào vì sự tái đắc cử của mấy ngài tổng thống nổi đình nổi đám. Một đêm nọ, ngồi trước màn hình máy tính, có một loại cảm giác “kì-kì-quái-quái-như-bị-nhập” khiến tôi nhất thời muốn gõ cái gì đó. Đầu tiên là một câu chuyện bịa về cái bàn của tôi năm mười bảy tuổi. 

Continue reading →

Ký ức đầu tiên của Cò Đen – 1

Part 1

Nơi đó chỉ có những cánh đồng hoang


Khoảng giữa năm nhất đại học, một đứa bạn học cùng lớp tôi qua đời. Tin tức đến chỗ chúng tôi vào giờ tự học trong tuần. Sau vài tiếng thì câu chuyện xuất hiện trên phương tiện thông tin đại chúng. Tai nạn giao thông, xe máy và dải phân cách, nam sinh viên mười tám tuổi, đó là tất cả những gì báo chí đưa tin. Một cái chết chẳng ai có lỗi. Đám tang tổ chức khá đơn giản. Lớp chúng tôi cử đại diện đến viếng. Tôi không nằm trong số đó. Tôi cũng không nhớ mấy về người chết. Chúng tôi không thân. Trong cái lớp gần trăm sinh viên, nói chuyện với nhau là cả một vấn đề, đã thế cũng chỉ mới nhập học gần bốn tháng.

Continue reading →

Ký ức đầu tiên của Cò Đen – Mở đầu

Part 0

Thư từ quá khứ


Chào mày.

Trong khi mày đang đọc bức thư này, tao đoán tao đã cao chạy xa bay tới một nơi khỉ ho cò gáy nào đó rồi. Tao không biết liệu nó có đến tay mày đúng thời điểm tao dự tính hay không. Nhưng nếu thằng nhóc đó nhớ những gì tao căn dặn, thì thứ mày đang đọc là tâm tình của thằng bạn mày trong quá khứ.

Continue reading →

[Truyện dài] Ký ức đầu tiên của Cò Đen

Blog bám bụi khá lâu rồi nên tính phủi đi một chút.

Đây là cái truyện mình đang đóng cửa để viết. Cái truyện này lấy bối cảnh ở thành phố mưa và ở làng của mình, thêm thắt chút fantasy vào, biến tấu đôi tý, cho nên sẽ không giống hoàn toàn với địa điểm thực.

Nội dung thì cũng đơn giản. Ai quen cách viết của mình rồi thì sẽ dễ hiểu thôi. Ngày trước mình hay ôm bom đao to búa lớn, nên muốn đổi vị qua những thứ tầm thường vui vẻ. Mặt khác bạn main cũng khá giống mình.

Truyện là kết hợp ý tưởng của rất nhiều truyện ngắn mình từng viết, nên có thấy quen quen cũng lơ đi thôi.

Xong truyện này mình sẽ đăng truyện khác. Nói chung mình sẽ phủi bụi từ từ.

Have fun.


Tên truyện: Ký ức đầu tiên của Cò Đen

Thể loại: Lãng mạn, kỳ ảo

Giới hạn độ tuổi: Không

Lưu ý: Toàn bộ là trí tưởng tượng của tác giả. Mọi sự trùng hợp đều là ngẫu nhiên. Không có ý đả kích, lên án, bôi nhọ bất cứ thành phần nào.

Nội dung: 

Chuyện về một tên thanh niên thất nghiệp trắng tay, cùng bạn đồng hành – một cô bạn gái là yêu quái. Họ cùng nhau đi tìm cách hóa giải một lời nguyền từ thuở xa xưa.

Mục lục

Mở đầu

Chương 1 – Nơi đó chỉ có những cánh đồng hoang

Chương 2 – Bản thảo không thuộc phạm trù văn học

Chương 3 – Nàng có đôi mắt tuyệt vời nhất thế gian

Chương 4 – Ngôn ngữ thuộc về Hegel

Chương 5 – Khủng hoảng sáng chủ nhật

 

 

 

 

 

[Truyện ngắn] One night

ONE NIGHT

tumblr_static_62jav537v1sswg04wkc04o4gw

(Ảnh search Google)

Genre: Angst, Childhood friend, Romance

Rating: K

Author’s note: Truyện viết rất lâu rồi, nên câu từ có vẻ hơi khác bây giờ. Đăng lại, coi như một chút gia vị nhớ về thanh xuân.

Tôi đã đăng lên Gacsach trong hộp cảm xúc 1, giờ sửa lại đôi chút để thoát khỏi cái bóng của bài hát. Lấy cảm hứng từ One night của Kagaya Rei.

—————– ♣ —————–

Tôi đã từng Mười tám. Mười tám của những phút giây nông nổi, khờ khạo và cả trưởng thành. Mười tám của nhiệt huyết tuổi trẻ và ưu tư già dặn. Tôi bước vào tuổi mười tám một cách ngỡ ngàng, tôi ghét nó, tôi ghét phải lớn. Mười tám như thứ gì đó vón cục chẹn cứng hơi thở. Cảm giác bức bối tù đọng đeo bám từng ngày từng giờ. Tôi nhớ mười tám, nhớ đến khổ sở dù cho nó xấu xí thế nào, bởi lẽ, mười tám là cột mốc mà tôi có thể hình dung rõ ràng nhất về Thanh.

Ký ức giống như một tập hợp những bức tranh vẽ vội, có lúc thiếu mất một số tiểu tiết, đôi khi lại bị thêm vào vài nét vẽ thừa thãi. Ký ức trong tôi cũng vậy. Tôi xếp gọn những bức tranh vào một chiếc hộp tưởng tượng, thi thoảng lại lôi ra ngắm nghía. Mỗi khi hồi tưởng về quá khứ, chiếc hộp lại mở ra, các hình ảnh bắt đầu sắp xếp, trật tự dần, giống như tôi đang xem một vở kịch bằng tranh vẽ tay. Tôi thường nhìn thấy cái dáng cao lêu nghêu, đứng trước mặt tôi và che lấp biển. Tấm lưng gầy gò khuất sau chiếc áo thun trắng. Bao giờ cũng vậy, thứ tôi nhớ nhất, thật buồn cười lại là cái lưng của Thanh.

Tôi nhớ từng chi tiết của ngày hôm đó. Dưới vòm trời lấp lánh, chúng tôi bước dọc bờ biển. Trăng rất sáng, tôi có thể thấy rõ hai bóng đen lướt trên nền đất đuổi theo nhau. Cát mềm lún, sóng liếm lên mu bàn chân lạnh buốt. Gió mơn man trên mặt, rờn qua tóc, lẫn vào sóng rồi tan đi. Tôi giữ khoảng cách vài bước, theo sau và ngắm lưng áo trắng nổi bật trong đêm. Chúng tôi cứ đi như vậy, chỉ hai người, và Thanh bắt đầu nói những câu chuyện trời ơi đất hỡi mà tôi rất ghét phải đáp lại.

Tôi có thể nhớ lại rất nhanh những cảnh vật xung quanh, những hành động, cuộc trò chuyện của hai đứa bọn tôi, nhưng khuôn mặt của Thanh, phải mất một chút thời gian tôi mới có thể chắp nối các hình ảnh đôi mắt, mái tóc, cái miệng, vầng trán của cậu. Thanh mười tám và tôi mười tám. Chúng tôi đã ở bên nhau suốt mười tám năm, vậy mà tôi không có cách gì để khắc lại khuôn mặt cậu vào não bộ, để mỗi lần nhớ đến đêm hôm đó có thể lấy ra ngay mà không phải bần thần suy nghĩ trong ba mươi giây, một phút, hai phút… Tôi quên dần những đường nét sắc cạnh trên gương mặt cậu, chỉ nhớ những gì thật đặc biệt, và tự nhủ bản thân một cách chắc chắn rằng: Thanh đã từng tồn tại.

Continue reading →

Cánh giả – Phần kết

Vào một chiều giữa tháng chín, tôi gặp một cô gái sắp chết.

– Tôi sắp chết rồi!

Cô ta vừa nói vừa cười khúc khích. Thế à, tôi đáp, chúc mừng, rồi tiện thêm vào một câu thật mỉa mai: Nói tào lao.

– Tin hay không thì tùy. – Cô ta nhún vai, tập tễnh đi về phía cầu thang. – Tôi chết rồi thì đừng có buồn đấy nhé, nhóc con.

Cô gái nhón từng bước khó nhọc. Bộ quần áo bệnh nhân màu trắng toát, sạch tinh tươm. Đây là bệnh viện, người vào đây thì chết là đúng. Thế nhưng chẳng hiểu sao tôi cho rằng cô không nói dối vì vấn đề khác. Tầng cuối cùng đây rồi, cô ta leo lên nữa làm gì?

Trước khi tôi kịp suy nghĩ xong, thì trên những bậc thang trải dài đã không còn ai ở đó.

Tôi theo thang máy trở xuống, đi tìm cha. Ông ấy đang xô xát với vài ba người đàn ông cao lớn. Người xem đông đặc, tôi thấy buồn cười, chỉ là thành kiến với nhau về bệnh tật của tôi. Có lẽ phải chờ một lúc lâu nữa. Tôi ngồi xuống ghế đợi, bên cạnh là một gã thanh niên. Gã chẳng thèm nhìn cha tôi.

Điều đó làm tôi cảm thấy bực bội.

Continue reading →

Cánh giả – Chương 6

Harada.Miyuki.full.1535539

(Nguồn ảnh: Internet)

oOo

Thế giới xung quanh tối đen.

Một vùng không gian trống rỗng không ánh sáng, không âm thanh, không sự sống. Tôi còn chẳng biết mình đang trôi hay đã im lìm dưới mặt đất.

Tôi hiểu mình đã chết, địa ngục sẽ chào đón hệt như giấc mơ quen thuộc mỗi đêm. Ấy thế nhưng sự hư vô lạnh lẽo mà tôi cảm nhận được bây giờ lại quá đáng sợ.

Không điểm tựa, không đích đến, không tồn tại.

Dù mở căng mắt hết cỡ, nơi phương xa chỉ có màu đen.

Chờ đợi mòn mỏi, vẫn chỉ có hư không tìm đến.

Cái chết xấu xí khác nào đám bùn vụn nát.

Ở một khía cạnh nào đó, tôi nghĩ mình đã phát điên.

Continue reading →

Cánh giả – Chương 4

Mưa vẫn rơi. Không khí dính nhớp nháp.

Đường phố vắng lặng. Ngập giữa cái lạnh thê lương và hoang hoải, con ngõ tôi rẽ qua hệt như đường đi đến địa ngục.

Các khối nhà tối đen, một vài cửa hàng tạp hóa vẫn còn sáng đèn, sự vắng mặt của sinh thể sống, mọi thứ chao nghiêng và dường như có thể đổ sụp xuống bất cứ lúc nào.

Tôi dừng lại ở bãi đất hoang bên rìa thành phố. Đen đặc, chỉ có ánh đèn pha từ chiếc xe máy làm lóa lên đôi ba bụi cỏ ướt đẫm. Nhà máy bỏ hoang sừng sững đằng xa. Không có ai, kể cả lũ nghiện hút.

Bên cạnh, ngôi nhà của gia đình Nguyên chìm hẳn dưới gam màu tối tăm không suy chuyển.

Nhìn bề ngoài, nơi đó giống hệt cảnh sắc về một ngôi mộ dành cho sinh vật đang thở.

Continue reading →

[Truyện ngắn] Cò đen

Chú thích: Ciconia abdimii: Sếu Abdim, một loài chim trong họ Hạc. (Wiki)
Cò hương: Một loài chim thuộc họ Diệc sinh sản ở châu Á nhiệt đới từ Bangladesh, Pakistan, Ấn Độ và Sri Lanka về phía đông đến Trung Quốc, Indonesia và Úc.(Wiki)
Ấn Độ giáo: Những nhánh tôn giáo chính có tương quan với nhau và hiện còn tồn tại ở Ấn Độ. (Wiki)​
.
.
...

Bởi mộng ước được bay đến tận bầu trời mà trót lãng quên ngọn gió độc chờ chực khi dang cánh.

Đây là một câu chuyện thần thoại, hoặc giả, chỉ có mình tôi tin như vậy.

.
.​

Tôi đã yêu.

Nhẹ nhàng. Bất thình lình. Hoàn toàn không báo trước. Một tình yêu chân thành và thực tế đến không ngờ. Mà không, có lẽ chẳng đến mức đó. Nàng không yêu tôi, hay chính xác là chỉ có tôi yêu nàng. Tình yêu đơn phương, rõ hơn tôi đã si mê nàng đến điên dại.

– Vậy là anh yêu em thật ư? – Nàng hỏi, ngón trỏ với chiếc móng đỏ lòm nghịch nghịch lọn tóc bên vai.

Đúng thế đấy, anh nói nhiều lắm rồi còn gì. Tôi hét lớn, nàng bật cười. Đáy mắt nàng sâu thẳm và tối đen. Chẳng thấy gì cả, bên dưới cái đáy kia là một cái hố hun hút khác.

– Đừng yêu em nữa. – Nàng cong môi, giữ trọn nụ cười sáng lóa. – Vì em không phải người. Em là một con yêu quái. Không phải nghĩa bóng đâu. Em thực sự là một con yêu quái.

Continue reading →