Tag Archives: Trừu tượng

Cánh giả – Chương 3

Hồi còn học đại học, tôi không ở nhà trọ. Gia đình tôi sống ngay trong thành phố, cách trường không xa mấy. Bởi thế, tôi không hiểu cuộc đời sinh viên là như thế nào. Thay vì gác trọ nhỏ tí, nóng nực ngày hè, rét căm ngày đông, tôi sinh hoạt ở một căn phòng đầy đủ tiện nghi, trong một ngôi nhà ba tầng kín cổng cao tường. Từ bé đến lớn, tôi đều sống ở đó, nhìn mặt trời lặn rồi mọc từ ban công và ngắm thành phố mờ ảo trong màn mưa. Nói ra thì có vẻ sung sướng, song tôi cứ cảm giác như mình bị sóng đời đánh dạt lên hoang đảo, làm chúa đảo và ôm cái sung túc kia cô độc suốt kiếp.

Và có lẽ thế, nên tôi không cảm thấy điều gì bất thường từ khi được sinh ra, cho dù cả thế giới xung quanh có bị vặn xoắn đến thảm hại.

Continue reading →

[Tùy bút] Aria

Aria… Aria… Nghe xong cũng phải thốt lên: Thế quái nào?

Đổ tội cho ngày bão nên điên.

(Nguồn: Internet)

OoO

Gửi tới Thụy,

Tôi đã bắt đầu học cách soi gương và nhìn thật lâu vào mắt của cô. Tôi nghĩ đôi mắt cạn queo đục ngầu kia chẳng có gì đáng để khen ngợi cả. Như mọi lần, tôi nhìn cô rồi cô nhìn tôi, chúng ta mất đến 4 phút 23 giây để trao đổi thông tin, trước khi mái tóc của tôi hết rối bù.

Tôi nghe Aria, tôi nghĩ Aria là một thể loại nhàm chán. Nói thực thì tôi rất mù mờ về âm nhạc, tôi thích nghe thì tôi sẽ nghe, còn nếu không, hết thảy chỉ là đồ bỏ. Tôi cho rằng Aria là một điệu nhạc tuyệt vời, một điệu nhạc tuyệt vời chán ngắt. Người ta sẽ cười vào mũi tôi nếu tôi nói ra điều đó, song ý nghĩ của tôi vẫn vậy.

Một thể loại tuyệt vời chán ngắt.

Continue reading →

[Truyện ngắn] Cò đen

Chú thích: Ciconia abdimii: Sếu Abdim, một loài chim trong họ Hạc. (Wiki)
Cò hương: Một loài chim thuộc họ Diệc sinh sản ở châu Á nhiệt đới từ Bangladesh, Pakistan, Ấn Độ và Sri Lanka về phía đông đến Trung Quốc, Indonesia và Úc.(Wiki)
Ấn Độ giáo: Những nhánh tôn giáo chính có tương quan với nhau và hiện còn tồn tại ở Ấn Độ. (Wiki)​
.
.
...

Bởi mộng ước được bay đến tận bầu trời mà trót lãng quên ngọn gió độc chờ chực khi dang cánh.

Đây là một câu chuyện thần thoại, hoặc giả, chỉ có mình tôi tin như vậy.

.
.​

Tôi đã yêu.

Nhẹ nhàng. Bất thình lình. Hoàn toàn không báo trước. Một tình yêu chân thành và thực tế đến không ngờ. Mà không, có lẽ chẳng đến mức đó. Nàng không yêu tôi, hay chính xác là chỉ có tôi yêu nàng. Tình yêu đơn phương, rõ hơn tôi đã si mê nàng đến điên dại.

– Vậy là anh yêu em thật ư? – Nàng hỏi, ngón trỏ với chiếc móng đỏ lòm nghịch nghịch lọn tóc bên vai.

Đúng thế đấy, anh nói nhiều lắm rồi còn gì. Tôi hét lớn, nàng bật cười. Đáy mắt nàng sâu thẳm và tối đen. Chẳng thấy gì cả, bên dưới cái đáy kia là một cái hố hun hút khác.

– Đừng yêu em nữa. – Nàng cong môi, giữ trọn nụ cười sáng lóa. – Vì em không phải người. Em là một con yêu quái. Không phải nghĩa bóng đâu. Em thực sự là một con yêu quái.

Continue reading →

[Tùy bút] Kí ức đầu tiên của Cò Đen

Cổ tích. Không hẳn. 

Galaxy

OoO

.

♪ Vào chính ngày đó, tôi đã được sinh ra lần nữa.

Giữa bóng tối sâu thẳm, thế giới giả dối từng giam cầm tôi đột ngột vỡ tan.

Chảy qua trái tim tôi có lời ca của những tháng ngày xa vắng.

Điều chân thực nhất trong đôi mắt tôi là gương mặt bị lóa như mặt nước đêm trăng.

Tất cả, đều bắt nguồn từ một hồi ức xưa cũ.

Đốm lửa đỏ và tiếng hát dưới sao trời.

Ở nơi ấy, tôi lạc vào tình yêu. ♫

. Continue reading →

[Tùy bút] Kẻ nói dối và người du hành xuyên thời gian

Về hai thái cực ngỡ rằng chả liên quan gì đến nhau.

Cái mũi dài ra và sát thủ đến từ tương lai đi tìm giết ông nội của mình. :3

oOo

Một cái mở đầu nhàm chán là: Bạn có biết Nghịch lí ông nội không?

Cười sằng sặc và bảo rằng: Có thế mà cũng hỏi.

Một điểm kết tạm thời cho cái mở đầu quá sức vớ vẩn là: Ai hiểu được Nghịch lí Epimenides?

Kết quả bạn ăn gạch khi vừa mở miệng.

Thực ra cũng đâu ác ý gì, chỉ là một câu hỏi, cực kì cụ thể, cực kì hiển nhiên, khổ nỗi chẳng ai muốn trả lời. Chuyện là bạn mới nhớ ra chúng cách đây không lâu, một vài thứ trong đó có cuộc sống bình thường đang bị đảo lộn, vì nó, vì cái câu hỏi quá sức vô nghĩa lẫn ngu si này. Không phải nghệ thuật hay bất cứ điều gì trừu tượng, bạn nghĩ vậy. Hoặc giả, đó là thứ nghệ thuật mà bạn không thông cảm nổi, phù phiếm và vô nghĩa đến mức ngớ ngẩn.

Bạn phát hiện mình đang dừng chân tại giai đoạn phù du nhất của một đời người, từ gốc đến rễ, lung lay như một cây tre lẻ loi trong bão.

Continue reading →

[Tùy bút] Chim lửa

Ngày xấu trời và vài ý niệm vẩn vơ.

Phoenix

oOo

.

.

Khá lâu rồi, tôi từng đọc một câu chuyện cổ. Tình tiết chẳng có mấy hấp dẫn, chỉ là nội tâm đau khổ tuyệt vọng của người mẹ có đứa con trai chết yểu, tâm trạng bồn chồn buồn bã của hai cô con gái và người chồng vì lo lắng cho bà mẹ. Thế thôi mà khiến tuổi trẻ của tôi dừng lại một khoảng thời gian không nhỏ. Ngày đó tôi bao tuổi, tính ra cũng đâu ít, độ tuổi ấy bị kéo tụt về phía sau bởi câu chuyện ba xàm bất chợt vớ phải. Thực ra tôi chỉ tạc dạ mỗi cái kết truyện, ngỡ đâu đứa bé sống lại, gia đình hạnh phúc, ấy thế mà người mẹ lại trở về cuộc sống bình thường với chồng và con gái, còn đứa bé trai vẫn chết.

Vẫn chết.

Và tôi nghĩ đó không phải là kết thúc chính đáng cho một câu chuyện cổ đong đầy ước mơ.

Có lẽ sau này tôi vẫn nhớ tới câu chuyện tầm phào kia. Trăm năm nữa tôi vẫn nhớ tới nó. Nhớ hoài.

Continue reading →