Tag Archives: Ảo ảnh

[Truyện ngắn] Fairytale

Th.

FAIRYTALE

rainy-night-in-the-city-arline-wagner

(Nguồn ảnh: fineartamerica.com)

Genre: Angst, Drama, Supernatural

Rating: K

Author’s note: Có một vài sự trùng hợp mà trong oneshot này tôi lại viết về thành phố. Dù sao thì, đó cũng là một ám ảnh nho nhỏ của tôi mà thôi, chẳng có gì đáng nói.

Một câu chuyện tôi viết dành tặng cho những nhân vật của tôi.

.

Tôi có một giấc mơ kì lạ

Một thế giới ảo ảnh không có tên

Bầu trời sao, giai điệu xưa cũ, ánh mắt của cậu, và lời hứa của chúng ta ngày ấy

Tôi biết rằng, chính tôi cũng chỉ là một bóng ma tồn tại như ảo ảnh

.

.

Sau hơn mười năm lưu lạc, anh đã trở lại.

Thành phố nằm ủ ê quanh con sông đục ngầu. Con sông chảy triền miên không dứt từ mùa khô đến mùa lũ, chia cắt hai bờ thành nam bắc. Lúc bấy giờ là sáu giờ tối. Một mình anh lang thang khắp các nẻo đường ngóc ngách, thử tìm lại đôi chút kí ức xưa cũ mà hẳn là suốt chục năm tha phương đã bị vứt bỏ đâu đó dọc đường.

Thế nhưng rốt cuộc thứ anh tìm được lại là ánh sáng xa hoa lạ lẫm. Những tòa nhà cao chọc trời, công viên giải trí, quán xá, và công trình xây dựng rền rĩ gào thét suốt đêm. Hoàn toàn không còn gì. Thành phố cổ kính ngày ấy, những người bạn, tuổi thơ, kí ức anh mập mờ mông lung đến khó hiểu. Chỉ còn cơn mưa rả rích tồn đọng, mùi vị lành lạnh đắng ngắt, thứ cuối cùng còn sót lại trước khi hòa lẫn vào vũng nước sơn hăng hắc của thời kì đổi mới. Đầy ắp ánh sáng hi vọng không thể chạm tới, thứ hào quang ảm đạm cáu bẩn, thê lương mà u uất, bao bọc thành phố của anh và giết chết nó từng ngày từng giờ.

Và anh chợt nhận ra, người bạn của anh, người bạn thời thơ ấu cuối cùng của anh tại nơi này cũng đã biến mất. Continue reading →

Cánh giả – Phần kết

Vào một chiều giữa tháng chín, tôi gặp một cô gái sắp chết.

– Tôi sắp chết rồi!

Cô ta vừa nói vừa cười khúc khích. Thế à, tôi đáp, chúc mừng, rồi tiện thêm vào một câu thật mỉa mai: Nói tào lao.

– Tin hay không thì tùy. – Cô ta nhún vai, tập tễnh đi về phía cầu thang. – Tôi chết rồi thì đừng có buồn đấy nhé, nhóc con.

Cô gái nhón từng bước khó nhọc. Bộ quần áo bệnh nhân màu trắng toát, sạch tinh tươm. Đây là bệnh viện, người vào đây thì chết là đúng. Thế nhưng chẳng hiểu sao tôi cho rằng cô không nói dối vì vấn đề khác. Tầng cuối cùng đây rồi, cô ta leo lên nữa làm gì?

Trước khi tôi kịp suy nghĩ xong, thì trên những bậc thang trải dài đã không còn ai ở đó.

Tôi theo thang máy trở xuống, đi tìm cha. Ông ấy đang xô xát với vài ba người đàn ông cao lớn. Người xem đông đặc, tôi thấy buồn cười, chỉ là thành kiến với nhau về bệnh tật của tôi. Có lẽ phải chờ một lúc lâu nữa. Tôi ngồi xuống ghế đợi, bên cạnh là một gã thanh niên. Gã chẳng thèm nhìn cha tôi.

Điều đó làm tôi cảm thấy bực bội.

Continue reading →

Cánh giả – Chương 1

Phải chăng mọi chuyện đều bắt nguồn từ những lời nói?

Và đúng ra, hôm nay không phải là ngày để chết.

.

.

Đó hẳn là khoảng thời gian tăm tối nhất.

Một căn phòng dưới lòng đất, cách li tuyệt đối với thế giới bên ngoài. Ánh sáng hiếm hoi lọt tới nhờ ô kính mờ sát mặt đất bao giờ cũng chốt kín mít. Nhìn ra ngoài chỉ toàn thấy cỏ dại, bao bì rác bay phất phơ, nước mưa, cào cào, và chân người.

Sống như thế sẽ chết ngay lập tức đấy, tôi hờ hững đáp. Ví dụ thôi mà, Nguyên cười khì, chứ người như anh mà lọt vào đó, chắc chắn sẽ ngỏm tức thì vì phát rồ phát dại.

Nói như đã từng trải rồi ấy nhỉ, tôi giễu, thế sao trốn ra được mà tới chỗ này. Tám giờ tối, từ ban công chung cư tầng ba phóng tầm mắt ra xa, gần như thấy toàn thành phố với những đốm sáng dày đặc như đàn đom đóm đêm hè.

Trốn chứ sao nữa. Nguyên kêu lên. Đầy đủ não bộ, chân tay, thì trốn đi chứ sao.

Vậy thì lúc đó hẳn là khoảng thời gian tối tăm nhất. Tôi kết thúc câu chuyện phiếm. Nguyên gật gù. Chúng tôi yên lặng, chợt phát hiện trăng đã ló ra từ đám mây.

Khoảng giữa tháng mười năm nay, Nguyên sẽ bước qua tuổi mười bảy.

.

Continue reading →

[Truyện ngắn] Cò đen

Chú thích: Ciconia abdimii: Sếu Abdim, một loài chim trong họ Hạc. (Wiki)
Cò hương: Một loài chim thuộc họ Diệc sinh sản ở châu Á nhiệt đới từ Bangladesh, Pakistan, Ấn Độ và Sri Lanka về phía đông đến Trung Quốc, Indonesia và Úc.(Wiki)
Ấn Độ giáo: Những nhánh tôn giáo chính có tương quan với nhau và hiện còn tồn tại ở Ấn Độ. (Wiki)​
.
.
...

Bởi mộng ước được bay đến tận bầu trời mà trót lãng quên ngọn gió độc chờ chực khi dang cánh.

Đây là một câu chuyện thần thoại, hoặc giả, chỉ có mình tôi tin như vậy.

.
.​

Tôi đã yêu.

Nhẹ nhàng. Bất thình lình. Hoàn toàn không báo trước. Một tình yêu chân thành và thực tế đến không ngờ. Mà không, có lẽ chẳng đến mức đó. Nàng không yêu tôi, hay chính xác là chỉ có tôi yêu nàng. Tình yêu đơn phương, rõ hơn tôi đã si mê nàng đến điên dại.

– Vậy là anh yêu em thật ư? – Nàng hỏi, ngón trỏ với chiếc móng đỏ lòm nghịch nghịch lọn tóc bên vai.

Đúng thế đấy, anh nói nhiều lắm rồi còn gì. Tôi hét lớn, nàng bật cười. Đáy mắt nàng sâu thẳm và tối đen. Chẳng thấy gì cả, bên dưới cái đáy kia là một cái hố hun hút khác.

– Đừng yêu em nữa. – Nàng cong môi, giữ trọn nụ cười sáng lóa. – Vì em không phải người. Em là một con yêu quái. Không phải nghĩa bóng đâu. Em thực sự là một con yêu quái.

Continue reading →

[Tùy bút] Kí ức đầu tiên của Cò Đen

Cổ tích. Không hẳn. 

Galaxy

OoO

.

♪ Vào chính ngày đó, tôi đã được sinh ra lần nữa.

Giữa bóng tối sâu thẳm, thế giới giả dối từng giam cầm tôi đột ngột vỡ tan.

Chảy qua trái tim tôi có lời ca của những tháng ngày xa vắng.

Điều chân thực nhất trong đôi mắt tôi là gương mặt bị lóa như mặt nước đêm trăng.

Tất cả, đều bắt nguồn từ một hồi ức xưa cũ.

Đốm lửa đỏ và tiếng hát dưới sao trời.

Ở nơi ấy, tôi lạc vào tình yêu. ♫

. Continue reading →

[Tùy bút] Chim lửa

Ngày xấu trời và vài ý niệm vẩn vơ.

Phoenix

oOo

.

.

Khá lâu rồi, tôi từng đọc một câu chuyện cổ. Tình tiết chẳng có mấy hấp dẫn, chỉ là nội tâm đau khổ tuyệt vọng của người mẹ có đứa con trai chết yểu, tâm trạng bồn chồn buồn bã của hai cô con gái và người chồng vì lo lắng cho bà mẹ. Thế thôi mà khiến tuổi trẻ của tôi dừng lại một khoảng thời gian không nhỏ. Ngày đó tôi bao tuổi, tính ra cũng đâu ít, độ tuổi ấy bị kéo tụt về phía sau bởi câu chuyện ba xàm bất chợt vớ phải. Thực ra tôi chỉ tạc dạ mỗi cái kết truyện, ngỡ đâu đứa bé sống lại, gia đình hạnh phúc, ấy thế mà người mẹ lại trở về cuộc sống bình thường với chồng và con gái, còn đứa bé trai vẫn chết.

Vẫn chết.

Và tôi nghĩ đó không phải là kết thúc chính đáng cho một câu chuyện cổ đong đầy ước mơ.

Có lẽ sau này tôi vẫn nhớ tới câu chuyện tầm phào kia. Trăm năm nữa tôi vẫn nhớ tới nó. Nhớ hoài.

Continue reading →

Cánh giả – Giới thiệu

Fake wings

Cirno.full.57821dsaaa8_FotoSketcher_FotoSketcher

Cánh giả

Thể loại: Bí ẩn, tâm lí, có lẽ là cả romance nữa, tuy hơi mờ. 🙂

Giới hạn độ tuổi: K

Cảnh báo: Truyện viết không theo trình tự thời gian, có một số đoạn miêu tả hàm ẩn, và dĩ nhiên là tâm lí nhân vật sẽ không bình thường.

Hint. Hint vô kể. Shounen-ai, Shoujo-ai, Incest… Nhưng yên tâm là couple chính không có vấn đề gì quá to tát.

Continue reading →

[Truyện ngắn] Thành phố mưa

Thành phố mưa

.

Dành tặng tuổi trẻ rạn vỡ...

.

.

Tôi không biết nó đã vào phòng tôi bằng cách nào. Con cóc có bộ da xù xù đầy những mụn xấu xí ấy. Nó trốn dưới gầm giường, mỗi khi mưa là ló ra và kèn kẹt nghiến răng.

Phòng trọ của tôi rất xập xệ, mưa bão là phải hứng đến hai, ba thau nước. Tôi vốn muốn chuyển nhưng lại ngại, vì nơi đây yên tĩnh lắm. Không một âm thanh nào đặc biệt ngoại trừ tiếng mưa và tiếng cóc kêu. Mùa mưa đến, chỉ nghe nước tuôn xối xả lên mái tôn hoen gỉ, thấy bức màn độc màu trắng xóa chôn lấp tất cả, và lạnh. Trời mưa là sẽ lạnh. Đêm khuya dù có mặc thêm áo người tôi vẫn run cầm cập.

Nếu mưa, tôi thích đốt nến. Chẳng vì gì cả, có sưởi ấm cũng được bao nhiêu. Lửa đẹp. Đóng kín cửa khỏi gió tạt vào, sau đó ngồi co ro dưới sàn và thắp lên một cây nến. Nến cháy tận đến gốc, còn lại một đoạn thừng nheo nhóc rồi đột ngột tắt ngúm. Khi đó sẽ có một ngọn khói bay lên. Anh nói đó là cái hồn của ngọn lửa. Đôi mắt anh trân trối vào đốm tàn heo hắt còn sót lại, ngón tay gõ gõ theo nhịp điệu đang nghĩ trong đầu, hoặc theo tiếng nước nhỏ giọt toong toong. Lúc đó tôi cho rằng anh đang khóc.

Continue reading →