Tag Archives: Lan man

[Tản văn] Nhìn về phía trước

вместе

Hôm nay tớ lại thấy cậu. Một lần nữa, dưới cơn mưa khen ngợi và những lời tâng bốc có cánh, cậu chờ chực bật khóc vì đau khổ. Cậu buồn cười thật đấy, nhìn lại mình xem.

Tớ có một cuốn nhật ký rất dày. Tớ viết những tâm sự của bản thân vào đó. Chỉ mình tớ viết, chỉ mình tớ đọc, rồi chỉ mình tớ khóc. Viết ra để giải tỏa, nhưng rồi đọc để nuốt chửng lại thì thà đừng viết còn hơn. Nhưng tớ cứ viết, cứ đọc, cứ khóc, tớ cứ làm những việc vô vị ấy mà chẳng thể ngừng. Có lẽ tớ mong bản thân của tương lai sẽ đọc được những dòng chữ này, nếu cô ấy còn tồn tại. Cậu đã bao giờ tưởng tượng về viễn cảnh tương lai chưa? Nó xán lạn hay tối mù? Bản ngã tương lai sẽ cười nhạo hay đội ơn cậu? Cậu muốn làm gì? Ước mơ của cậu là gì? Sao cậu luôn im lặng khổ sở như thế?

Continue reading →

[Tùy bút] Thành phố trong giấc mơ

noch_minus

(Ảnh: Google)

≈o0o≈

Anh luôn mơ về một thành phố. Không phải nơi anh sinh ra, cũng không phải nơi anh từng ghé qua mà ghi lòng tạc dạ. Chỉ là một giấc mộng lặp đi lặp lại, đeo đuổi như hồn ma bóng quế ám ảnh suốt hơn hai mươi năm cuộc đời. Những hình ảnh sáng lóa chập chờn hiện ra giữa cơn nửa mê nửa tỉnh. Cầu treo đỏ rực. Con sông đục ngầu cắt đôi thành phố. Ánh đèn loa loá kéo căng đêm tối, yên tĩnh như mặt trời dưới đáy biển sâu. Đột ngột đoàn tàu trườn qua. Những hình ảnh vỡ tung tóe. Chỉ còn màn sương mờ lởn vởn trong bóng tối. Và khoảng không tối mịt ngoài cửa sổ như nhìn xuống đáy giếng.

Ngày nọ thành phố biến mất. Những cơn mơ của anh thình lình trở nên trắng xóa như bị lột trần. Không còn lại gì. Trống rỗng và hoàn toàn sạch sẽ. Như thể nó không ở đó mà cũng chưa từng ở đó. Đứng giữa khoảng trắng bao la không điểm dừng, anh bàng hoàng nhận ra mình bật khóc. Một thứ không hề hữu hình, tồn tại kí sinh như lời nguyền, phút chốc bỗng hóa tàn lụi. Và rồi anh chợt hiểu rằng mình không thể sống thiếu nó. Anh biết rằng anh phải tự đi tìm kiếm nó. Thành phố của anh, nhỏ bé như một đứa trẻ, hẳn đang cáu bẳn ấm ức ở nơi nào đó chờ đợi từng ngày. Continue reading →

[Review] [Hoạt hình] Zootopia – Thế giới không tưởng mang màu sắc hiện thực

zootopia

Thông tin chung:

Tên phim: Zootopia – Tựa Việt: Phi vụ động trời

Thể loại: Hoạt hình, Phiêu lưu, Hài hước

Số tập: 1

Độ dài: 108 phút

Đạo diễn và đồng giám đốc: Byron Howard – Rich Moore – Jared Bush (đồng đạo diễn)

Quốc gia: Mỹ – Ngôn ngữ: Tiếng Anh

Phát hành: Walt Disney Studios – Motion Pictures


Bài này thiên về cảm nghĩ cá nhân hơn là Review. Mình viết khá lâu rồi, từ hồi vừa xem phim xong, giờ nhớ lại mới đăng,  nên đừng lo chuyện quên trước sau tình tiết.

Lưu ý: Bài viết có nói trước các tình tiết trong phim.

Continue reading →

[Truyện cực ngắn] Chuyện của chuột

Genre: Humour

Rating: K

Author’s note: Hey mice, you are my enemies!

Phòng trọ bạn có rất nhiều chuột.

Bà chủ nhà chẳng thèm đoái hoài.

Người tình của bạn cười tươi: Đó là chuyện bình thường.

Continue reading →

[Lảm nhảm] Ngày đặc biệt. Và. Nghĩ lại. Chẳng có gì thú vị.

Trời nóng, nên nổi cơn thích lảm nhảm.

Hồi còn bé, và mãi cho đến tận bây giờ, mình rất thích vẽ tranh.

Ban đầu chỉ là vì mê truyện tranh, manga – anime, lúc đó chỉ nguệch ngoạc chút cho vui, để tạo ra thế giới cùng những nhân vật của mình, thậm chí còn mơ tưởng đến việc làm họa sĩ truyện tranh. Ấy thế rồi lớn lên, suy nghĩ lại và bật cười về ý tưởng trẻ con hồi đó.

Mình thích vẽ bằng màu nước, có bức dùng chì, sáp màu hay thậm chí chỉ đánh bóng. Tiếc cái những bức hồi ấy sau lần chuyển nhà đã bị mẹ bán đồng nát tự hồi nào, giờ không hề còn một bức nào cả, phác thảo cũng không, nghĩ đến thấy đau lòng ghê gớm. Lên đại học, chẳng còn thời gian để vẽ vời nữa, thế là mình chính thức từ giã nghiệp quẹt cọ.

Continue reading →

[Tùy bút] Aria

Aria… Aria… Nghe xong cũng phải thốt lên: Thế quái nào?

Đổ tội cho ngày bão nên điên.

(Nguồn: Internet)

OoO

Gửi tới Thụy,

Tôi đã bắt đầu học cách soi gương và nhìn thật lâu vào mắt của cô. Tôi nghĩ đôi mắt cạn queo đục ngầu kia chẳng có gì đáng để khen ngợi cả. Như mọi lần, tôi nhìn cô rồi cô nhìn tôi, chúng ta mất đến 4 phút 23 giây để trao đổi thông tin, trước khi mái tóc của tôi hết rối bù.

Tôi nghe Aria, tôi nghĩ Aria là một thể loại nhàm chán. Nói thực thì tôi rất mù mờ về âm nhạc, tôi thích nghe thì tôi sẽ nghe, còn nếu không, hết thảy chỉ là đồ bỏ. Tôi cho rằng Aria là một điệu nhạc tuyệt vời, một điệu nhạc tuyệt vời chán ngắt. Người ta sẽ cười vào mũi tôi nếu tôi nói ra điều đó, song ý nghĩ của tôi vẫn vậy.

Một thể loại tuyệt vời chán ngắt.

Continue reading →