[Truyện ngắn] Những chú mèo hát giữa ngân hà
Genre: Psychological, Supernatural
Rating: K
Author’s note: Đôi khi mình viết và khi viết xong mình cảm thấy nó thật khác những gì mình từng nghĩ.
Qúa lâu rồi mới quay về nơi đây.
…
1.
Cha của Bách là một con mèo. Ngày nọ năm anh lên sáu, mẹ đã nói cho anh biết. Cứ ngỡ như chuyện bịa của người lớn cho lũ con nít tin sái cổ chuyện thần tiên. Thật vậy. Một đứa trẻ như anh cũng cảm thấy sao mà hoang đường hết sức, mặc dù ừ thì nó cũng ngồ ngộ. Cha Bách thực sự là một con mèo. Giống mèo mướp lông ngắn, vằn xám tro, đôi mắt xanh lá trong như nước. Ông đẹp trai lắm, mẹ Bách kể lại, rằng cái kiểu đẹp trai nhưng lạnh lùng khinh miệt đặc trưng của loài mèo đó đã cướp mất trái tim bà.
Continue reading →[Truyện ngắn] One night
ONE NIGHT
(Ảnh search Google)
Genre: Angst, Childhood friend, Romance
Rating: K
Author’s note: Truyện viết rất lâu rồi, nên câu từ có vẻ hơi khác bây giờ. Đăng lại, coi như một chút gia vị nhớ về thanh xuân.
Tôi đã đăng lên Gacsach trong hộp cảm xúc 1, giờ sửa lại đôi chút để thoát khỏi cái bóng của bài hát. Lấy cảm hứng từ One night của Kagaya Rei.
—————– ♣ —————–
Tôi đã từng Mười tám. Mười tám của những phút giây nông nổi, khờ khạo và cả trưởng thành. Mười tám của nhiệt huyết tuổi trẻ và ưu tư già dặn. Tôi bước vào tuổi mười tám một cách ngỡ ngàng, tôi ghét nó, tôi ghét phải lớn. Mười tám như thứ gì đó vón cục chẹn cứng hơi thở. Cảm giác bức bối tù đọng đeo bám từng ngày từng giờ. Tôi nhớ mười tám, nhớ đến khổ sở dù cho nó xấu xí thế nào, bởi lẽ, mười tám là cột mốc mà tôi có thể hình dung rõ ràng nhất về Thanh.
Ký ức giống như một tập hợp những bức tranh vẽ vội, có lúc thiếu mất một số tiểu tiết, đôi khi lại bị thêm vào vài nét vẽ thừa thãi. Ký ức trong tôi cũng vậy. Tôi xếp gọn những bức tranh vào một chiếc hộp tưởng tượng, thi thoảng lại lôi ra ngắm nghía. Mỗi khi hồi tưởng về quá khứ, chiếc hộp lại mở ra, các hình ảnh bắt đầu sắp xếp, trật tự dần, giống như tôi đang xem một vở kịch bằng tranh vẽ tay. Tôi thường nhìn thấy cái dáng cao lêu nghêu, đứng trước mặt tôi và che lấp biển. Tấm lưng gầy gò khuất sau chiếc áo thun trắng. Bao giờ cũng vậy, thứ tôi nhớ nhất, thật buồn cười lại là cái lưng của Thanh.
Tôi nhớ từng chi tiết của ngày hôm đó. Dưới vòm trời lấp lánh, chúng tôi bước dọc bờ biển. Trăng rất sáng, tôi có thể thấy rõ hai bóng đen lướt trên nền đất đuổi theo nhau. Cát mềm lún, sóng liếm lên mu bàn chân lạnh buốt. Gió mơn man trên mặt, rờn qua tóc, lẫn vào sóng rồi tan đi. Tôi giữ khoảng cách vài bước, theo sau và ngắm lưng áo trắng nổi bật trong đêm. Chúng tôi cứ đi như vậy, chỉ hai người, và Thanh bắt đầu nói những câu chuyện trời ơi đất hỡi mà tôi rất ghét phải đáp lại.
Tôi có thể nhớ lại rất nhanh những cảnh vật xung quanh, những hành động, cuộc trò chuyện của hai đứa bọn tôi, nhưng khuôn mặt của Thanh, phải mất một chút thời gian tôi mới có thể chắp nối các hình ảnh đôi mắt, mái tóc, cái miệng, vầng trán của cậu. Thanh mười tám và tôi mười tám. Chúng tôi đã ở bên nhau suốt mười tám năm, vậy mà tôi không có cách gì để khắc lại khuôn mặt cậu vào não bộ, để mỗi lần nhớ đến đêm hôm đó có thể lấy ra ngay mà không phải bần thần suy nghĩ trong ba mươi giây, một phút, hai phút… Tôi quên dần những đường nét sắc cạnh trên gương mặt cậu, chỉ nhớ những gì thật đặc biệt, và tự nhủ bản thân một cách chắc chắn rằng: Thanh đã từng tồn tại.
[Truyện cực ngắn] Chuyện của chuột
Genre: Humour
Rating: K
Author’s note: Hey mice, you are my enemies!
—
Phòng trọ bạn có rất nhiều chuột.
Bà chủ nhà chẳng thèm đoái hoài.
Người tình của bạn cười tươi: Đó là chuyện bình thường.
[Truyện ngắn] Fairytale
Th.
FAIRYTALE
(Nguồn ảnh: fineartamerica.com)
Genre: Angst, Drama, Supernatural
Rating: K
Author’s note: Có một vài sự trùng hợp mà trong oneshot này tôi lại viết về thành phố. Dù sao thì, đó cũng là một ám ảnh nho nhỏ của tôi mà thôi, chẳng có gì đáng nói.
Một câu chuyện tôi viết dành tặng cho những nhân vật của tôi.
—
.
Tôi có một giấc mơ kì lạ
Một thế giới ảo ảnh không có tên
Bầu trời sao, giai điệu xưa cũ, ánh mắt của cậu, và lời hứa của chúng ta ngày ấy
Tôi biết rằng, chính tôi cũng chỉ là một bóng ma tồn tại như ảo ảnh
.
.
Sau hơn mười năm lưu lạc, anh đã trở lại.
Thành phố nằm ủ ê quanh con sông đục ngầu. Con sông chảy triền miên không dứt từ mùa khô đến mùa lũ, chia cắt hai bờ thành nam bắc. Lúc bấy giờ là sáu giờ tối. Một mình anh lang thang khắp các nẻo đường ngóc ngách, thử tìm lại đôi chút kí ức xưa cũ mà hẳn là suốt chục năm tha phương đã bị vứt bỏ đâu đó dọc đường.
Thế nhưng rốt cuộc thứ anh tìm được lại là ánh sáng xa hoa lạ lẫm. Những tòa nhà cao chọc trời, công viên giải trí, quán xá, và công trình xây dựng rền rĩ gào thét suốt đêm. Hoàn toàn không còn gì. Thành phố cổ kính ngày ấy, những người bạn, tuổi thơ, kí ức anh mập mờ mông lung đến khó hiểu. Chỉ còn cơn mưa rả rích tồn đọng, mùi vị lành lạnh đắng ngắt, thứ cuối cùng còn sót lại trước khi hòa lẫn vào vũng nước sơn hăng hắc của thời kì đổi mới. Đầy ắp ánh sáng hi vọng không thể chạm tới, thứ hào quang ảm đạm cáu bẩn, thê lương mà u uất, bao bọc thành phố của anh và giết chết nó từng ngày từng giờ.
Và anh chợt nhận ra, người bạn của anh, người bạn thời thơ ấu cuối cùng của anh tại nơi này cũng đã biến mất. Continue reading →
Oneshot
Mục lục các truyện ngắn riêng rẽ khác..
Vân [Romance, Angst]
Ánh trăng [Angst, Family]
Thành phố mưa [Spiritual, Tragedy, Drama]
Lời thề đồng dao [Drama, Spiritual, Children, Friendship]
Cò đen [Fantasy, Mystery, Romance, Surrealism]
Fairytale [Angst, Drama, Supernatural]
One night [Angst, Childhood friend, Romance]
…
[Series] Spiral
Spiral
Một số truyện ngắn của tôi có đề cập đến vài ba hội chứng tâm thần. Không có ý gì, chỉ là tôi có chút thích thú. Một số vấn đề mà lúc viết thành một câu chuyện, nó sẽ khác đi rất nhiều so với mường tượng ban đầu. Và dĩ nhiên, tôi nghĩ đó là điên.
Spiral có nghĩa là xoắn ốc. Tôi cho rằng, cái vòng xoắn cũng có nhiều thứ để nói.
Welcome!
Mục lục (Đang cập nhật)
[Truyện ngắn] Cò đen
Đây là một câu chuyện thần thoại, hoặc giả, chỉ có mình tôi tin như vậy.
.
.
Tôi đã yêu.
Nhẹ nhàng. Bất thình lình. Hoàn toàn không báo trước. Một tình yêu chân thành và thực tế đến không ngờ. Mà không, có lẽ chẳng đến mức đó. Nàng không yêu tôi, hay chính xác là chỉ có tôi yêu nàng. Tình yêu đơn phương, rõ hơn tôi đã si mê nàng đến điên dại.
– Vậy là anh yêu em thật ư? – Nàng hỏi, ngón trỏ với chiếc móng đỏ lòm nghịch nghịch lọn tóc bên vai.
Đúng thế đấy, anh nói nhiều lắm rồi còn gì. Tôi hét lớn, nàng bật cười. Đáy mắt nàng sâu thẳm và tối đen. Chẳng thấy gì cả, bên dưới cái đáy kia là một cái hố hun hút khác.
– Đừng yêu em nữa. – Nàng cong môi, giữ trọn nụ cười sáng lóa. – Vì em không phải người. Em là một con yêu quái. Không phải nghĩa bóng đâu. Em thực sự là một con yêu quái.
[Truyện ngắn] Lời thề đồng dao
Lại tuổi thơ. Những đứa trẻ. Đề tài muôn thuở chẳng bao giờ nhàm chán.
Ngày nọ tôi đã gặp một cô bé chỉ thích hát đồng dao.
Nói chung truyện này hơi không hài lòng. Nhưng thực sự thì nó vẫn có cái thú riêng.
oOo
.
.
Bao giờ cho chuối có cành
Cho sung có nụ, cho hành có hoa
Con Nhóc hướng cặp mắt mơ màng về dãy núi phía Tây. Hoàng hôn đổ sập mất rồi. Nắng tắt, gió lộng, bóng tối tỉnh giấc, cơ thể Con Nhóc bị ép dẹp giữa mênh mông đất trời. Đồng hoang trải dài, sẫm màu tăm tối, tiêu điều và đầy tràn những cơn gió đêm hoang dại.
– Về nhà thôi!
Con Nhóc không quay lại.
– Về nhà thôi!
Tôi cố nài nỉ thêm lần nữa. Con Nhóc vẫn không quay lại. Nó dán chặt vào u đất rồi chăng? Mái tóc dài bị gió quật xơ xác, đôi chân đu đưa, miệng nó ngâm nga mãi.
Bao giờ cho chuối có cành
Cho sung có nụ, cho hành có hoa
– Đừng hát nữa!
Bao giờ cho khỉ đeo hoa
– Đừng hát nữa! Đừng hát nữa!
Tôi hét toáng lên.
– Dù có hát nữa, Ly cũng không về đâu!
Con Nhóc xoay đầu lại. Gương mặt ngược sáng tối đen. Lóe lên sau vành tai là ánh chiều tà rơi rớt.
– Ly sẽ không về đâu!
Con Nhóc ngẩn ngơ. Nó quay nhìn đồng hoang bao la bốn phía. Vệt sáng hoàng hôn chỉ còn là một đường tím sẫm giăng cuối cánh đồng.
Bao giờ cho chuối có cành
Cho sung có nụ, cho hành có hoa
Bao giờ cho khỉ đeo hoa
Cho voi đánh sáp, cho gà nhuộm răng.
…
Đêm xuống rất nhanh. Không còn thấy rõ mặt người. Gió ào ào lội qua đồng cỏ. Những cọng cỏ xác xơ rùng mình quất vào người Con Nhóc. Xa xa vẳng lại tiếng bìm bịp rên rỉ. Có cả tiếng ai thì thào giữa những cơn gió.
Về đi…
Về nhà đi…
Quay về đi em… Để câu hát dẫn đường cho em về nhà…
Thề với bầu trời và bóng tối, hãy để em quay về đi…
Câu hát dẫn em về với người em đang chờ…
[Truyện ngắn] Thành phố mưa
Thành phố mưa
.
Dành tặng tuổi trẻ rạn vỡ...
.
.
Tôi không biết nó đã vào phòng tôi bằng cách nào. Con cóc có bộ da xù xù đầy những mụn xấu xí ấy. Nó trốn dưới gầm giường, mỗi khi mưa là ló ra và kèn kẹt nghiến răng.
Phòng trọ của tôi rất xập xệ, mưa bão là phải hứng đến hai, ba thau nước. Tôi vốn muốn chuyển nhưng lại ngại, vì nơi đây yên tĩnh lắm. Không một âm thanh nào đặc biệt ngoại trừ tiếng mưa và tiếng cóc kêu. Mùa mưa đến, chỉ nghe nước tuôn xối xả lên mái tôn hoen gỉ, thấy bức màn độc màu trắng xóa chôn lấp tất cả, và lạnh. Trời mưa là sẽ lạnh. Đêm khuya dù có mặc thêm áo người tôi vẫn run cầm cập.
Nếu mưa, tôi thích đốt nến. Chẳng vì gì cả, có sưởi ấm cũng được bao nhiêu. Lửa đẹp. Đóng kín cửa khỏi gió tạt vào, sau đó ngồi co ro dưới sàn và thắp lên một cây nến. Nến cháy tận đến gốc, còn lại một đoạn thừng nheo nhóc rồi đột ngột tắt ngúm. Khi đó sẽ có một ngọn khói bay lên. Anh nói đó là cái hồn của ngọn lửa. Đôi mắt anh trân trối vào đốm tàn heo hắt còn sót lại, ngón tay gõ gõ theo nhịp điệu đang nghĩ trong đầu, hoặc theo tiếng nước nhỏ giọt toong toong. Lúc đó tôi cho rằng anh đang khóc.
[Spiral] Doppelganger
Doppelganger
.
.
Con mèo hoang gào thét.
Ác quỷ ca bài ca nguyền rủa.
Con rắn chết vì nọc độc của chính mình.
Kẻ nào nhìn thấy Doppelganger chắc chắn sẽ chết đấy…
.
.
Tôi rất ghét nghe âm thanh đó.
Đó là tiếng kêu của một con mèo hoang. “Ngoao ngoao, ngoao ngoao…” Thê thảm, bi lụy, tiêu điều và sầu khổ. Cùng với tiếng động ấy tôi đã thức trắng mấy đêm ròng. Nếu có chợp mắt được đôi lúc, cơn ác mộng sẽ lao đến, bóp nghẹt hơi thở tôi, xé nát thân xác tôi, dập đầu tôi lên xuống cho đến lúc tâm trí vỡ òa vì sợ hãi. Tôi bật dậy với cơ thể đẫm mồ hôi, đôi tay tê dại mò mẫm công tắc đèn. Đắm mình trong ánh sáng dìu dịu, biết chắc đã quay lại thế giới thực, tâm hồn tôi mới từ từ mềm rũ, chơi vơi dần.
Tôi nhìn xung quanh.
Căn phòng mười mét vuông, tường nhà và trần nhà trắng xóa, trống rỗng tuyệt đối.
Khung cửa sổ kính đục lủng thế giới trắng, hướng ra đêm đen nhuốm chàm thành phố.
Lọ thuốc trên bàn, cuốn sổ tay, cây đèn, balo nâu đen.
Tiếng mèo kêu dai dẳng.
Cuộc sống của tôi đang bị bào mòn.
Bình luận mới nhất