Ký ức đầu tiên của Cò Đen – 4
Part 4
Ngôn ngữ thuộc về Hegel
Sáng đó, tôi đang ở trong phòng khám thì chuông điện thoại reo. Trên màn hình hiển thị tên của G.L. Tôi lặng lẽ tắt máy.
Giờ nghỉ trưa, tôi gọi lại cho G.L.
– Câu chuyện của em được đăng từ đầu tuần rồi đấy. Em mua báo mới chưa? Continue reading →
Ký ức đầu tiên của Cò Đen – 3
Part 3
Nàng có đôi mắt tuyệt vời nhất thế gian
Tòa nhà nằm cách chỗ tôi ở khoảng ba cây số. Một khu chung cư cũ không có gì nổi bật. Tường đã bong tróc, sàn nhà bẩn thỉu, không có thang máy. Cầu thang bộ nằm giữa hành lang tối. Mùi gì như mùi nước cống xộc vào mũi tôi.
Đây là chỗ ở của Nàng.
Tám giờ ba mươi phút sáng chủ nhật, tôi bước lên cầu thang, đến tầng ba, tới trước phòng của Nàng, rồi nhấn chuông hai lần.
Ký ức đầu tiên của Cò Đen – Mở đầu
Part 0
Thư từ quá khứ
Chào mày.
Trong khi mày đang đọc bức thư này, tao đoán tao đã cao chạy xa bay tới một nơi khỉ ho cò gáy nào đó rồi. Tao không biết liệu nó có đến tay mày đúng thời điểm tao dự tính hay không. Nhưng nếu thằng nhóc đó nhớ những gì tao căn dặn, thì thứ mày đang đọc là tâm tình của thằng bạn mày trong quá khứ.
Cánh giả – Phần kết
Vào một chiều giữa tháng chín, tôi gặp một cô gái sắp chết.
– Tôi sắp chết rồi!
Cô ta vừa nói vừa cười khúc khích. Thế à, tôi đáp, chúc mừng, rồi tiện thêm vào một câu thật mỉa mai: Nói tào lao.
– Tin hay không thì tùy. – Cô ta nhún vai, tập tễnh đi về phía cầu thang. – Tôi chết rồi thì đừng có buồn đấy nhé, nhóc con.
Cô gái nhón từng bước khó nhọc. Bộ quần áo bệnh nhân màu trắng toát, sạch tinh tươm. Đây là bệnh viện, người vào đây thì chết là đúng. Thế nhưng chẳng hiểu sao tôi cho rằng cô không nói dối vì vấn đề khác. Tầng cuối cùng đây rồi, cô ta leo lên nữa làm gì?
Trước khi tôi kịp suy nghĩ xong, thì trên những bậc thang trải dài đã không còn ai ở đó.
Tôi theo thang máy trở xuống, đi tìm cha. Ông ấy đang xô xát với vài ba người đàn ông cao lớn. Người xem đông đặc, tôi thấy buồn cười, chỉ là thành kiến với nhau về bệnh tật của tôi. Có lẽ phải chờ một lúc lâu nữa. Tôi ngồi xuống ghế đợi, bên cạnh là một gã thanh niên. Gã chẳng thèm nhìn cha tôi.
Điều đó làm tôi cảm thấy bực bội.
Cánh giả – Chương 6
oOo
Thế giới xung quanh tối đen.
Một vùng không gian trống rỗng không ánh sáng, không âm thanh, không sự sống. Tôi còn chẳng biết mình đang trôi hay đã im lìm dưới mặt đất.
Tôi hiểu mình đã chết, địa ngục sẽ chào đón hệt như giấc mơ quen thuộc mỗi đêm. Ấy thế nhưng sự hư vô lạnh lẽo mà tôi cảm nhận được bây giờ lại quá đáng sợ.
Không điểm tựa, không đích đến, không tồn tại.
Dù mở căng mắt hết cỡ, nơi phương xa chỉ có màu đen.
Chờ đợi mòn mỏi, vẫn chỉ có hư không tìm đến.
Cái chết xấu xí khác nào đám bùn vụn nát.
Ở một khía cạnh nào đó, tôi nghĩ mình đã phát điên.
Cánh giả – Chương 2
Mọi chuyện đều bình thường cho đến sau hôm thứ bảy.
Có điều gì hơi khác lạ. Không phải vụ chết người ngay trong khuôn viên trường học, hay bộ dạng máu me ghê rợn của Nguyên vào tối hôm ấy. Một cái gì đó đã đảo lộn, dự cảm bất an thi thoảng trào ngược trong tâm khảm tôi như hàng trăm con sóng xô vỡ bờ đá.
Hôm chủ nhật, hai điều tra viên tới tìm tôi. Họ giới thiệu bản thân để tiện hỏi cung. Mối quan hệ của tôi và cô gái X đã chết kia, tôi có phát hiện điều gì bất thường ở cô không, tại sao tôi lại làm y tá, tôi vào được đại học y bằng cách nào..v.v.. Tôi thành khẩn trả lời, dù bụng không mấy hứng thú. Thời đại nào rồi mà họ vẫn giữ cái cách làm việc khuôn đúc giáo điều này. Cuộc sống của một thám tử tư đôi khi còn có ý nghĩa hơn, mặc dù bấp bênh, song không vô dụng, và mấy vụ xàm xàm kiểu này sẽ được điều tra đến nơi đến chốn. Thời điểm hiện tại, dám chắc có kha khá đồ tể đang ung dung vì chẳng bao giờ được hỏi tới nơi.
[Truyện ngắn] Cò đen
Đây là một câu chuyện thần thoại, hoặc giả, chỉ có mình tôi tin như vậy.
.
.
Tôi đã yêu.
Nhẹ nhàng. Bất thình lình. Hoàn toàn không báo trước. Một tình yêu chân thành và thực tế đến không ngờ. Mà không, có lẽ chẳng đến mức đó. Nàng không yêu tôi, hay chính xác là chỉ có tôi yêu nàng. Tình yêu đơn phương, rõ hơn tôi đã si mê nàng đến điên dại.
– Vậy là anh yêu em thật ư? – Nàng hỏi, ngón trỏ với chiếc móng đỏ lòm nghịch nghịch lọn tóc bên vai.
Đúng thế đấy, anh nói nhiều lắm rồi còn gì. Tôi hét lớn, nàng bật cười. Đáy mắt nàng sâu thẳm và tối đen. Chẳng thấy gì cả, bên dưới cái đáy kia là một cái hố hun hút khác.
– Đừng yêu em nữa. – Nàng cong môi, giữ trọn nụ cười sáng lóa. – Vì em không phải người. Em là một con yêu quái. Không phải nghĩa bóng đâu. Em thực sự là một con yêu quái.
Cánh giả – Phần mở
Mang trên lưng đôi cánh giả, sao người chẳng ngoái lại?
Câu chuyện của chúng mình, ngày đó người có hay?
.
.
Chúng tôi đang đứng trên sân thượng. Nơi này rất cao. Xung quanh các tòa nhà cao tầng vây kín. Bây giờ là năm giờ chiều. Vượt qua bầu không khí căng mọng hơi nước, thành phố nhỏ bé lọt vào tầm mắt, sáng dần lên, bất giác lạ lẫm lẫn mơ hồ. Bọc quanh con sông trong vắt ngày nắng và đục ngầu ngày mưa, thành phố của chúng tôi, như mê lộ, ôm riết mùa mưa đông lạnh giá mãi không chịu buông. Chẳng có ai khác ở đây, duy nhất tôi với cô, và những tấm chăn trắng toát bay phần phật trên dây phơi. Gió lộng, cô ngồi trên lan can, đầu hơi nghiêng để nhìn rõ thành phố phía sau lưng. Cái áo của cô lúc đó đã chuyển màu trắng đục vì ẩm nước. Tôi đứng cách cô vài mét, cũng thử dõi theo nơi cô đang quan sát, nhưng cảm thấy thực sự vô nghĩa.
Chúng tôi im lặng rất lâu, sau đó cô bắt đầu khơi chuyện về những cái cánh.
[Tùy bút] Kí ức đầu tiên của Cò Đen
Cổ tích. Không hẳn.
OoO
.
♪ Vào chính ngày đó, tôi đã được sinh ra lần nữa.
Giữa bóng tối sâu thẳm, thế giới giả dối từng giam cầm tôi đột ngột vỡ tan.
Chảy qua trái tim tôi có lời ca của những tháng ngày xa vắng.
Điều chân thực nhất trong đôi mắt tôi là gương mặt bị lóa như mặt nước đêm trăng.
Tất cả, đều bắt nguồn từ một hồi ức xưa cũ.
Đốm lửa đỏ và tiếng hát dưới sao trời.
Ở nơi ấy, tôi lạc vào tình yêu. ♫
[Truyện ngắn] Vân
Truyện ngắn đầu tay.
[Vân thích mây, một sự trùng hợp ngẫu nhiên.]
0o0
Vân thích mây, một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Tôi thường bắt gặp Vân ngồi lặng yên trên ghế đá, nhìn đăm đăm bầu trời cao vời vợi. Màu thiên thanh in hằn trong đôi mắt, bóng những áng mây trắng lướt qua nhẹ nhàng, nắng quy tụ nơi con ngươi đen láy. Vân không bao giờ đổi hướng nhìn khi tôi đến, nhưng em biết khi nào tôi đã ở bên cạnh. Em mỉm cười thật hiền:
– Mây cá.
Bình luận mới nhất