Tag Archives: Writer

Ký ức đầu tiên của Cò Đen – 4

Part 4

Ngôn ngữ thuộc về Hegel


Sáng đó, tôi đang ở trong phòng khám thì chuông điện thoại reo. Trên màn hình hiển thị tên của G.L. Tôi lặng lẽ tắt máy.

Giờ nghỉ trưa, tôi gọi lại cho G.L.

– Câu chuyện của em được đăng từ đầu tuần rồi đấy. Em mua báo mới chưa? Continue reading →

Ký ức đầu tiên của Cò Đen – Mở đầu

Part 0

Thư từ quá khứ


Chào mày.

Trong khi mày đang đọc bức thư này, tao đoán tao đã cao chạy xa bay tới một nơi khỉ ho cò gáy nào đó rồi. Tao không biết liệu nó có đến tay mày đúng thời điểm tao dự tính hay không. Nhưng nếu thằng nhóc đó nhớ những gì tao căn dặn, thì thứ mày đang đọc là tâm tình của thằng bạn mày trong quá khứ.

Continue reading →

[Tản văn] Nhìn về phía trước

вместе

Hôm nay tớ lại thấy cậu. Một lần nữa, dưới cơn mưa khen ngợi và những lời tâng bốc có cánh, cậu chờ chực bật khóc vì đau khổ. Cậu buồn cười thật đấy, nhìn lại mình xem.

Tớ có một cuốn nhật ký rất dày. Tớ viết những tâm sự của bản thân vào đó. Chỉ mình tớ viết, chỉ mình tớ đọc, rồi chỉ mình tớ khóc. Viết ra để giải tỏa, nhưng rồi đọc để nuốt chửng lại thì thà đừng viết còn hơn. Nhưng tớ cứ viết, cứ đọc, cứ khóc, tớ cứ làm những việc vô vị ấy mà chẳng thể ngừng. Có lẽ tớ mong bản thân của tương lai sẽ đọc được những dòng chữ này, nếu cô ấy còn tồn tại. Cậu đã bao giờ tưởng tượng về viễn cảnh tương lai chưa? Nó xán lạn hay tối mù? Bản ngã tương lai sẽ cười nhạo hay đội ơn cậu? Cậu muốn làm gì? Ước mơ của cậu là gì? Sao cậu luôn im lặng khổ sở như thế?

Continue reading →

[Tùy bút] Thành phố trong giấc mơ

noch_minus

(Ảnh: Google)

≈o0o≈

Anh luôn mơ về một thành phố. Không phải nơi anh sinh ra, cũng không phải nơi anh từng ghé qua mà ghi lòng tạc dạ. Chỉ là một giấc mộng lặp đi lặp lại, đeo đuổi như hồn ma bóng quế ám ảnh suốt hơn hai mươi năm cuộc đời. Những hình ảnh sáng lóa chập chờn hiện ra giữa cơn nửa mê nửa tỉnh. Cầu treo đỏ rực. Con sông đục ngầu cắt đôi thành phố. Ánh đèn loa loá kéo căng đêm tối, yên tĩnh như mặt trời dưới đáy biển sâu. Đột ngột đoàn tàu trườn qua. Những hình ảnh vỡ tung tóe. Chỉ còn màn sương mờ lởn vởn trong bóng tối. Và khoảng không tối mịt ngoài cửa sổ như nhìn xuống đáy giếng.

Ngày nọ thành phố biến mất. Những cơn mơ của anh thình lình trở nên trắng xóa như bị lột trần. Không còn lại gì. Trống rỗng và hoàn toàn sạch sẽ. Như thể nó không ở đó mà cũng chưa từng ở đó. Đứng giữa khoảng trắng bao la không điểm dừng, anh bàng hoàng nhận ra mình bật khóc. Một thứ không hề hữu hình, tồn tại kí sinh như lời nguyền, phút chốc bỗng hóa tàn lụi. Và rồi anh chợt hiểu rằng mình không thể sống thiếu nó. Anh biết rằng anh phải tự đi tìm kiếm nó. Thành phố của anh, nhỏ bé như một đứa trẻ, hẳn đang cáu bẳn ấm ức ở nơi nào đó chờ đợi từng ngày. Continue reading →

[Truyện ngắn] One night

ONE NIGHT

tumblr_static_62jav537v1sswg04wkc04o4gw

(Ảnh search Google)

Genre: Angst, Childhood friend, Romance

Rating: K

Author’s note: Truyện viết rất lâu rồi, nên câu từ có vẻ hơi khác bây giờ. Đăng lại, coi như một chút gia vị nhớ về thanh xuân.

Tôi đã đăng lên Gacsach trong hộp cảm xúc 1, giờ sửa lại đôi chút để thoát khỏi cái bóng của bài hát. Lấy cảm hứng từ One night của Kagaya Rei.

—————– ♣ —————–

Tôi đã từng Mười tám. Mười tám của những phút giây nông nổi, khờ khạo và cả trưởng thành. Mười tám của nhiệt huyết tuổi trẻ và ưu tư già dặn. Tôi bước vào tuổi mười tám một cách ngỡ ngàng, tôi ghét nó, tôi ghét phải lớn. Mười tám như thứ gì đó vón cục chẹn cứng hơi thở. Cảm giác bức bối tù đọng đeo bám từng ngày từng giờ. Tôi nhớ mười tám, nhớ đến khổ sở dù cho nó xấu xí thế nào, bởi lẽ, mười tám là cột mốc mà tôi có thể hình dung rõ ràng nhất về Thanh.

Ký ức giống như một tập hợp những bức tranh vẽ vội, có lúc thiếu mất một số tiểu tiết, đôi khi lại bị thêm vào vài nét vẽ thừa thãi. Ký ức trong tôi cũng vậy. Tôi xếp gọn những bức tranh vào một chiếc hộp tưởng tượng, thi thoảng lại lôi ra ngắm nghía. Mỗi khi hồi tưởng về quá khứ, chiếc hộp lại mở ra, các hình ảnh bắt đầu sắp xếp, trật tự dần, giống như tôi đang xem một vở kịch bằng tranh vẽ tay. Tôi thường nhìn thấy cái dáng cao lêu nghêu, đứng trước mặt tôi và che lấp biển. Tấm lưng gầy gò khuất sau chiếc áo thun trắng. Bao giờ cũng vậy, thứ tôi nhớ nhất, thật buồn cười lại là cái lưng của Thanh.

Tôi nhớ từng chi tiết của ngày hôm đó. Dưới vòm trời lấp lánh, chúng tôi bước dọc bờ biển. Trăng rất sáng, tôi có thể thấy rõ hai bóng đen lướt trên nền đất đuổi theo nhau. Cát mềm lún, sóng liếm lên mu bàn chân lạnh buốt. Gió mơn man trên mặt, rờn qua tóc, lẫn vào sóng rồi tan đi. Tôi giữ khoảng cách vài bước, theo sau và ngắm lưng áo trắng nổi bật trong đêm. Chúng tôi cứ đi như vậy, chỉ hai người, và Thanh bắt đầu nói những câu chuyện trời ơi đất hỡi mà tôi rất ghét phải đáp lại.

Tôi có thể nhớ lại rất nhanh những cảnh vật xung quanh, những hành động, cuộc trò chuyện của hai đứa bọn tôi, nhưng khuôn mặt của Thanh, phải mất một chút thời gian tôi mới có thể chắp nối các hình ảnh đôi mắt, mái tóc, cái miệng, vầng trán của cậu. Thanh mười tám và tôi mười tám. Chúng tôi đã ở bên nhau suốt mười tám năm, vậy mà tôi không có cách gì để khắc lại khuôn mặt cậu vào não bộ, để mỗi lần nhớ đến đêm hôm đó có thể lấy ra ngay mà không phải bần thần suy nghĩ trong ba mươi giây, một phút, hai phút… Tôi quên dần những đường nét sắc cạnh trên gương mặt cậu, chỉ nhớ những gì thật đặc biệt, và tự nhủ bản thân một cách chắc chắn rằng: Thanh đã từng tồn tại.

Continue reading →

CYNICAL UNIVERSE [Cyniverse] – VŨ TRỤ YẾM THẾ

red-city_00252208

Tổng quan về Vũ Trụ Yếm Thế

Cuối cùng thì cũng làm xong sơ sơ khung xương của Cyniverse. Phải nói là mình ấp ủ nó từ khi mới bắt tay viết câu chuyện đầu tiên. Nhờ có nó mà các câu chuyện của mình mới vào guồng và diễn tiến theo một trật tự hoàn chỉnh. Có lẽ chẳng ai điên như mình, nhưng dù sao thì khác người 1 tí cũng có cái hay ho. Mình yêu các thế giới high fantasy, nhưng không bao giờ đủ tự tin viết 1 câu chuyện thật epic. Và thế là mình xây dựng nên 1 vũ trụ của riêng mình, nơi mà các câu chuyện, các nhân vật của mình hoạt động và liên hệ với nhau theo đủ cách mà chẳng cần cái gọi là định mệnh như phim ảnh tiểu thuyết.

Chủ yếu là các thuật ngữ thông dụng, chưa đủ nhưng sẽ từ từ hoàn thành.

Continue reading →